“Không thể nào! Vạn Kiếm Đồ của thế gia Cầm Kiếm… sao lại ở chỗ cậu… Vì sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên, không còn ung dung như trước nữa.
Bà ta không thể hiểu nổi cảnh trước mắt.
Ngay cả Ngự Bích Hồng cũng không tin được.
Đây là chí bảo của thế gia Cầm Kiếm!
“Cậu bớt ở đó hù dọa tôi!”.
Lúc này, Khinh Liên Cung Chủ đột nhiên quát lên, trong mắt dâng tràn sự phẫn nộ: “Cậu nghĩ cái này có thể dọa được tôi sao? Dù cậu có Vạn Kiếm Đồ cũng cần phải có cầu nối mới phát huy được uy lực của nó. Cậu không nắm được phương pháp bắt cầu, mà cho dù có nắm được thì đạt năm phần trăm độ ăn ý đã là không tệ. Cậu không phát huy được uy lực chân chính của Vạn Kiếm Đồ!”.
Vèo!
Ngay khi Khinh Liên Cung Chủ dứt lời, một luồng kiếm quang đột nhiên bay về phía bà ta.
Khinh Liên Cung Chủ vội vàng né tránh.
Nhưng kiếm quang quá đột ngột, bà ta không tránh kịp.
Soạt!
Một tai của Khinh Liên Cung Chủ bị cắt đứt, máu chảy dọc theo đường nét khuôn mặt.
Khinh Liên Cung Chủ sửng sốt.
“Đây… Đây chẳng lẽ…”.
Vèo vèo vèo…
Nhiều kiếm quang ập tới.
Lâm Chính không muốn nhiều lời với Khinh Liên Cung Chủ.
Kiếm ảnh đáng sợ giống như sao băng điên cuồng bay đến.
Khinh Liên Cung Chủ vừa mọc tay không đủ để chống đỡ kiếm ảnh đó, nhất thời nhảy lên nhảy xuống né tránh, vô cùng chật vật.
“Người đâu! Giết kẻ đó cho tôi, giết kẻ đó!”.
Khinh Liên Cung Chủ không chịu được nữa, hét lên đầy hoảng sợ.
Người bên ngoài đại điện xông vào tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn, ngón tay bấm quyết điều khiển Vạn Kiếm Đồ, đánh về phía đám người đó.
Trên Vạn Kiếm Đồ có tổng cộng một trăm lẻ tám thanh thần kiếm, số lượng có vẻ không ít nhưng khi thực sự sử dụng lại vô cùng mỏng manh.
May là đủ để đối phó với đám người đó.
Kiếm bay nhanh như chớp, nhắm về phía bọn họ.
Đám người của Khinh Liên Cung không kịp phản ứng đã bị kiếm đâm xuyên, chết tại chỗ.
Trong nháy mắt, mấy chục người của Khinh Liên Cung đã ngã xuống.
“Cái gì?”.
Khinh Liên Cung Chủ sợ hãi.
Cuối cùng bà ta cũng ý thức được độ ăn ý của Lâm Chính và Vạn Kiếm Đồ không chỉ có năm phần trăm.
Không, ít nhất phải hơn mười phần trăm, thậm chí đạt đến hai mươi phần trăm!
Đó không phải bảo bối của thế gia Cầm Kiếm sao?
Vì sao lại rơi vào tay người ngoài, còn để người ngoài điều khiển dễ dàng như vậy?
Khinh Liên Cung Chủ sợ hãi, không dám dây dưa, quay người đánh nát vách tường cung điện định chạy trốn.
“Bà chạy đi đâu!”.
Lâm Chính quát lên, cất bước bay tới giống như sao băng.
Vèo vèo vèo…
Vô số phi kiếm đuổi theo Khinh Liên Cung Chủ như nước lũ.
Nhưng khi chúng vừa mới bay ra.
Keng keng keng keng keng…
Nhiều thanh kiếm sắt đột nhiên bay tới, kèm theo sức mạnh phi thăng bao phủ phía này.
Phi kiếm tấn công về phía Khinh Liên Cung Chủ đều bị đánh bật ra.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, ngước mắt nhìn lên.
Bên ngoài cung điện Khinh Liên có rất nhiều người tụ tập.
Tất cả người của Khinh Liên Cung đều ra trận!
Khinh Liên Cung Chủ chật vật chạy đến trước đám đông, nhìn những người trước mặt mà không khỏi thở phào.
“Dù cậu có mạnh đến đâu, tôi không tin cậu có thể diệt được Khinh Liên Cung của tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười nhạt.
Lâm Chính không nói gì, nhưng trên mặt sát khí dâng tràn.
Khinh Liên Cung Chủ là người ác độc, nếu không giết chết thì sau này ắt thành đại họa.
Nếu để bà ta biết được thân phận của mình, ngày nào đó bà ta ra khỏi long mạch dưới lòng đất chắc chắn sẽ đe dọa đến liên minh Thanh Huyền, thậm chí là Dương Hoa.
Nhất định phải giết được người này trong hôm nay!
“Vậy thì thử xem”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, tiếp tục mở Vạn Kiếm Đồ, chuẩn bị ra tay.
“Đợi đã! Lâm đại nhân!”.
Ngự Bích Hồng bò ra từ trong vách tường đổ nát, gian nan hét lên.
Lâm Chính quay đầu nhìn lại.
Ngự Bích Hồng dùng hết sức lực toàn thân chống vách tường đứng dậy, hét lên với vô số thành viên của Khinh Liên Cung: Mọi người đừng trung thành với bà lão này nữa! Bà ta không coi mọi người là con người, vì sao mọi người còn chấp mê bất ngộ bán mạng cho bà ta?”.
Lời này vừa cất lên, những người kia đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát ra sự nghi hoặc.
“Ngự Bích Hồng, cô ăn cây táo rào cây sung, phản bội Khinh Liên Cung, bây giờ còn muốn dùng yêu ngôn hoặc chúng?”.
Một cao thủ của Khinh Liên Cung phẫn nộ quát.
“Không sai, Ngự Bích Hồng, nếu không có cung chủ, cô đã chết từ lâu rồi! Cung chủ nuôi cô lớn, dạy cô võ công y thuật, cô không biết trả ơn mà còn phản bội cung chủ, đúng là tội không thể tha. Người như cô còn không bằng con chó!”.
Một cô gái lại lớn tiếng quát.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng hừ, lên tiếng phản bác: “Lão yêu bà này nhặt tôi về nuôi lớn là để nghiên cứu bí mật của con mắt bên phải của tôi. Bà ta coi tôi như đối tượng thí nghiệm, không ngừng tàn phá tôi, giày vò tôi, còn bắt tôi chấp hành một vài nhiệm vụ mà tôi không thể hoàn thành, chỉ coi tôi như một công cụ, như vậy là có ơn với tôi?”.
“Ngoài ra, trong Khinh Liên Cung có bao nhiêu người không bị bà ta hại? Cứ lấy Tửu Ngọc làm ví dụ, chẳng lẽ ông ấy không trung thành với bà ta? Nhưng bà ta vì ham muốn cá nhân mà bắt ông ấy đi tìm kết tinh nhật nguyệt, còn yêu cầu phải to bằng ngón cái, làm sao ông ấy tìm được? Rõ ràng bà ta muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết!”.
“Nay bà ta lại bắt tôi đi lấy cây Võ Thần, cây Võ Thần là gì chắc các người cũng biết. Đây có khác nào bắt tôi đi chịu chết?”.
“Hôm qua bà ta đối xử với Tửu Ngọc như vậy, hôm nay bảo tôi đi đâm đầu vào chỗ chết, ngày mai thì sao? Bà ta sẽ không vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà khiến mọi người chết không chỗ chôn thân hay sao?”.
“Bây giờ tôi không nói mọi người phản bội Khinh Liên Cung, mà tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho mọi người, hi vọng mọi người biết trân trọng nỗ lực và cống hiến của mình, đừng làm công cụ cho bà ta nữa. Từ đầu tới cuối, bà ta chỉ coi Khinh Liên Cung là công cụ tu luyện của bà ta!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!