Ngự Bích Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra anh quả thực có chút bản lĩnh, có thể giết được người hầu của Võ Thần, còn có thuật dịch dung cao siêu, không hề đơn giản".
"So với chủ nhân của cô thì sao?".
"Đương nhiên là không bằng một ngón tay rồi".
"Chủ nhân của cô lợi hại thế cơ à?".
"Đương nhiên".
"Nếu đã vậy thì tại sao không chữa khỏi mắt cho cô được?".
Lâm Chính cười hỏi.
Ngự Bích Hồng nghe thấy thế, cả người liền run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, hừ mũi nói: "Anh thì biết cái gì? Mắt của tôi đừng nói là chủ nhân, cho dù Thất Võ Thần đến cũng không chữa được".
"Tôi không phải là chủ nhân của cô, cũng không phải là Thất Võ Thần".
"Vậy anh còn nói cái gì?".
"Cô có thể cho tôi xem mắt của cô không?".
"Anh định làm gì?".
"Tôi muốn xem mình có thể chữa được không".
"Anh nghĩ anh là cái thá gì?".
Ngự Bích Hồng không khỏi cười chế giễu: "Được, nếu anh tự tin như vậy thì tôi cho anh xem".
Dứt lời, cô ta nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Lâm Chính cũng không khách sáo, kéo miếng bịt mắt ra.
Một con mắt quỷ dị lập tức đập vào mắt Lâm Chính.
Con mắt này không có con ngươi, không có lòng trắng, chỉ có màu đỏ thẫm như dung nham.
Dường như con mắt của cô ta chứa đầy dung nham.
Khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại, vô cùng khiếp sợ.
Lâm Chính nhíu mày, bỏ cái bịt mắt xuống.
"Thế nào? Có thể chữa được không?".
Ngự Bích Hồng cười ra tiếng.
"Mắt cô bị làm sao vậy?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Bẩm sinh, từ lúc đẻ ra đã thế này rồi, bố mẹ tôi tưởng tôi là quái thai nên đã vứt bỏ, là chủ nhân thu nhận tôi. Để không khiến người khác sợ hãi, tôi vẫn luôn đeo bịt mắt".
Ngự Bích Hồng nhún vai đáp.
Dường như đang nói một chuyện rất nhẹ nhàng.
"Hóa ra là vậy..."
"Anh cũng biết là tất cả mọi người ở long mạch dưới lòng đất đều đang truy cầu đạo trường sinh, loại quái vật như tôi sẽ chỉ bị bọn họ lôi đi giải phẫu phân tích. Nếu không nhờ chủ nhân thì tôi đã mất mạng từ lâu rồi, thế nên chuyện chữa mắt tôi cũng không quan tâm lắm. Chỉ là ngay cả chủ nhân của tôi cũng không chữa được, anh bớt chém gió trước mặt tôi đi".
"Cô còn sống được ba năm nhỉ?".
Ngự Bích Hồng vừa nói xong, Lâm Chính bỗng thốt ra một câu.
Cơ thể Ngự Bích Hồng run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Anh... sao anh biết?".
"Có những loại giống như Tà Tương Nhãn, nhưng còn đáng sợ hơn Tà Tương Nhãn. Tôi chỉ suy đoán một chút, ba năm chỉ là suy đoán một cách bảo thủ, nếu nghiêm trọng thì chắc là chỉ còn hai năm".
Lâm Chính lại nói.
Ngự Bích Hồng tỏ vẻ vô cùng khó tin.
Phải biết rằng, chủ nhân cũng từng nói với cô ta như vậy, nhưng chỉ gần đây mới nói, tức là gần đây chủ nhân mới nhìn ra tình trạng của cô ta.
Nhưng người này chỉ liếc một cái đã biết... Thật là khó tin.
"Y thuật của anh quả thực có chút bản lĩnh..."
Ngự Bích Hồng mỉm cười: "Nhưng cũng chỉ là có chút bản lĩnh mà thôi, nhìn ra được thì sao chứ? Không chữa được thì cũng chỉ là thừa thãi".
"Chủ nhân của cô từng chữa cho cô chưa?".
"Đương nhiên là từng chữa, nhưng không có hiệu quả".
"Vậy sao... Tôi hỏi cô, có phải chủ nhân của cô thường xuyên sắp xếp những nhiệm vụ khá nguy hiểm để cô làm không?".
"Sao anh biết?".
Ngự Bích Hồng vô cùng kinh ngạc.
"Trên người cô có rất nhiều vết thương mới lành, hơn nữa tôi nhận thấy lục phủ ngũ tạng của cô từng bị thương trong thời gian này. Với thân thủ của cô, nếu không phải nhiệm vụ nguy hiểm thì sẽ không bị thương nặng như vậy..."
"Chuyện này có thể cho thấy cái gì chứ?".
Ngự Bích Hồng nhíu mày.
"Điều này cho thấy không phải chủ nhân của cô không chữa được, mà là không chữa cho cô!".
"Không chữa cho tôi? Vớ vẩn! Anh đừng có vu oan cho chủ nhân tôi!".
Ngự Bích Hồng nổi giận, ngoảnh đầu lại mắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!