Chương 522: Đều là giả
Đám người Lâm Ngữ Yên, Lâm Vũ Hào lên máy bay về Yên Kinh ngay lập tức.
Lâm Ngữ Yên sắc mặt âm trầm, Lâm Vũ Hào và Lâm Tung run như cầy sấy, ai nấy tái mặt, thấp thỏm bất an.
“Sao lại như vậy... Sao lại như vậy được?", Lâm Tung không ngừng lẩm bẩm, đồng tử hắn mở to, ngồi ghế mà run lẩy bẩy.
"Thưa anh, anh có chỗ nào không khỏe sao?", tiếp viên hàng không thấy Lâm Tung run lên bần bật, không nhịn được hỏi.
Nhưng Lâm Tung không hề nghe thấy lời cô ấy nói, dường như hắn vẫn đang chìm trong nỗi sợ hãi cực độ nào đó, run rẩy không thể kiềm chế.
"Anh ơi, anh ơi...", tiếp viên hàng không lại gọi mấy câu.
"Cậu ấy không sao, chỉ là mệt mỏi quá thôi, nghỉ ngơi một lát là được, cô cứ đi làm việc của mình đi", Lâm Vũ Hào ở bên cạnh cố nặn ra nụ cười, nói với tiếp viên hàng không.
"Vâng anh, nếu có việc gì cần, thì cứ gọi tôi nhé", tiếp viên hàng không mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhưng tiếp viên hàng không vừa đi, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào liền biến mất.
Một tay hắn siết chặt tay vịn ghế, tuy ngoài mặt hắn không có vẻ sợ hãi như Lâm Tung, nhưng sự lo lắng kiêng dè trong lòng thì không thể xua tan được.
Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh thì nhắm chặt hai mắt, không nói lời nào. Tuy vẻ mặt cô ta rất bình thản, nhưng mí mắt không ngừng giật giật.
Hiển nhiên cô ta cũng không thể giữ được sự bình tĩnh.
"Em họ".
Cuối cùng Lâm Vũ Hào cũng không ngồi yên được nữa, ngẩng đầu lên gọi Lâm Ngữ Yên.
Lâm Ngữ Yên vẫn ngồi bất động, thậm chí còn không ngước mắt lên.
Lâm Vũ Hào ngập ngừng một lát, dè dặt nói: "Ừm... em họ... em... em có thể nói đỡ cho anh không?".
"Anh nghĩ em có thể nói gì chứ? Em nên nói gì đây?", Lâm Ngữ Yên chậm rãi mở mắt ra, hỏi vặn lại.
"Ừm... em họ, chuyện này cũng không phải là lỗi của anh, anh... anh chỉ phụ trách lấy phương thuốc, thuốc dẫn gì đó cũng không phải do chúng ta suy đoán ra, gia tộc... gia tộc không nên trách chúng ta mới phải chứ", Lâm Vũ Hào vội vàng nói.
Vẻ mặt hắn cũng vô cùng mờ mịt.
Vốn tưởng mình là đại công thần, tại sao bỗng dưng lại trở thành tội đồ...
"Gia tộc không trách anh, trên thực tế không ai trách các anh cả, nhưng... chuyện này phải có lời giải thích", Lâm Ngữ Yên lắc đầu nói: "Các anh cũng không thể để trưởng lão gánh chịu hết đấy chứ?".
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt đám người Lâm Vũ Hào và Lâm Tung đều xám ngoét.
Đúng vậy, người nhà họ Lâm không phải đồ ngốc.
Người nhà họ Lâm có thể nhìn ra được đây không phải là lỗi của bọn họ, bởi vì y thuật của bọn họ vẫn chưa cao đến mức đó.
Không ai trách Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cả, dù sao phương thuốc này cũng quá thâm sâu ảo diệu.
Nhưng... dù gì cũng phải có người gánh họa này.
Lâm Vũ Hào biết, bây giờ ai nói đỡ cũng vô ích, trừ khi có bước ngoặt, nhưng rõ ràng đây là chuyện không thể.
Máy bay dần hạ cánh, trượt trên đường băng.
Sau khi xuống máy bay, bọn họ bước ra ngoài sân bay, bên ngoài đã có mấy chiếc xe con màu đen đang đỗ ở đó.
Nhìn những người đàn ông mặc vest, đeo kính đen kia, đám người Lâm Vũ Hào lập tức như ngừng thở.
"Lên xe đi!".
Một người đàn ông mở cửa xe, nói với đám Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào.
Bọn họ cắn răng bước lên xe.
"Đưa cô Ngữ Yên về trước đã".
"Thôi khỏi, tôi đi cùng bọn họ đến Hình Kính Ti, chú Lâm Hình là người cương trực, nhưng trong chuyện này, tôi cũng muốn nghe ý kiến của mọi người", Lâm Ngữ Yên nhẹ giọng nói.
Người đàn ông kia gật đầu, rồi đạp chân ga.
Chiếc xe đi lòng vòng, không biết đã lái bao lâu, cuối cùng đến một ngọn núi. Trên đỉnh núi có một sơn trang, toàn bộ sơn trang đều có màu đen, dù là kiến trúc hay mặt đất, mang lại cho người ta cảm giác như thành cổ âm u.
Lâm Ngữ Yên không hề xa lạ với nơi này.
Cả khu vực này đều thuộc sở hữu của nhà họ Lâm, còn sơn trang chính là nơi nhà họ Lâm thưởng phạt, Hình Kính Ti!
Chủ nhân của nơi này chính là chú họ của Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào, Lâm Hình!
Chiếc xe lái thẳng vào sơn trang, rồi dừng ở cửa vào sảnh chính.
Hiện giờ có hơn 10 chiếc xe sang đang đỗ ở đây, không chiếc xe nào có giá dưới triệu tệ.
Tất cả biển số xe không phải là số tiến thì cũng là tứ quý ngũ quý, ở nơi như Yên Kinh mà có biển số xe như vậy thì quả thực không đơn giản.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung liếc mắt nhìn những biển số xe này, đại khái cũng biết là ai đến, sắc mặt hai người họ vô cùng khó coi.
"Anh Hào... anh Hào, liệu... liệu chúng ta có chết không? Liệu chúng ta có bị gia tộc xử tử không?", một người nhà họ Lâm run như cầy sấy nhìn về phía Lâm Vũ Hào.
Hắn đã sợ vỡ mật ra rồi.
"Vô dụng, cậu sợ cái gì hả? Chuyện này cũng không phải là lỗi của chúng ta, yên tâm đi, gia tộc chỉ phạt chúng ta mang tính tượng trưng thôi, sẽ không làm gì chúng ta đâu", Lâm Vũ Hào lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thật... thật sao?".
"Nếu không thì sao? Tất cả yên lặng cho tôi!".
Lâm Vũ Hào tâm trạng rối bời nói.
Mọi người xuống xe, rồi đi vào trong.
Còn lúc này, trong hình đường đã đầy người ngồi, tất cả đều là những người đã có tuổi của nhà họ Lâm. Lâm Hình ngồi ở trên cùng, khung cảnh vô cùng trang trọng, ngay cả trưởng lão kia cũng tới.
Lâm Ngữ Yên lập tức bước tới, chào hỏi lần lượt từ trên xuống dưới.
"Ngữ Yên xin chào trưởng lão, chú họ, thím họ, cậu, chú..."
Cử chỉ của cô ta vô cùng đúng mực, tuy cũng có lúc ngang bướng, nhưng vào những lúc như thế này, thì cô ta luôn rất quy củ.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cũng cắn răng bước tới chào hỏi.
Nhưng thái độ của mọi người đối với bọn họ tệ hơn rất nhiều, thậm chí có người chỉ hừ lạnh một tiếng, coi như lời đáp...
Lâm Vũ Hào cũng không dám tỏ ý bất mãn.
"Chú họ, tình hình... thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?".
Chào hỏi xong, thấy mọi người đều không nói gì, Lâm Ngữ Yên hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi.
"Ngữ Yên, chuyện này không liên quan đến cháu, cháu lui sang một bên đi", Lâm Hình mở mắt ra, khàn giọng nói.
Sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, dường như không cho phép bất cứ ai cãi lời...
"Chú họ..."
"Ngữ Yên!".
Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng lại bị một người phụ nữ ở bên cạnh ngắt lời.
Lâm Ngữ Yên hơi ngạc nhiên, nhìn về phía người đó.