Hô hấp của Cầm Họa Phiêu Bạc hơi dồn dập, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta thừa nhận, thực lực của Lâm Chính quả thực rất đáng sợ.
Có thể đánh bại được người hầu của Võ Thần, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ khiến cả Phiêu Diểu Thành phải ngước nhìn.
Nhưng người hầu của Võ Thần suy cho cùng chỉ là người hầu của Võ Thần mà thôi.
Nói trắng ra thì người này chỉ là con chó bên cạnh Võ Thần!
Cầm Họa Phiêu Bạc có thể lựa chọn Lâm Chính, nhưng cái giá phải trả là đối đầu với Võ Thần.
Ông ta đâu dám vì Lâm Chính mà đắc tội với Võ Thần chứ?
“Sợ, tất nhiên tôi sợ cậu, nhưng tôi càng sợ Võ Thần hơn”.
Cầm Họa Phiêu Bạch thờ ơ nói.
“Đúng vậy, thằng nhóc, cậu cho rằng cậu đánh bại tôi, cậu có thể coi trời bằng vung, tôi nói cho cậu biết, ở trước mặt Võ Thần đại nhân, ngay cả con kiến hôi cậu cũng không bằng!”
Người hầu của Võ Thần lạnh lùng nói.
“Đó là tôi so với Võ Thần, không phải tôi so với các người!”
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Ít nhất bây giờ, tôi có thể giết ông!"
“Cậu…”
Sắc mặt người hầu của Võ Thần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm Cầm Họa Phiêu Bạc.
Cần Họa Phiêu Bạc không khách khí đứng trước mặt người hầu của Võ Thần, lạnh lùng quát: "Lâm Chính! Nếu cậu dám ra tay thì đừng trách chúng tôi vô tình!"
“Cậu Lâm, đâu cần làm lớn chuyện đến mức này! Cậu thả người này, nhanh chóng chạy trốn, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào?”
Cầm Họa Hải nặn ra nụ cười nói.
"Không truy cứu?"
Lâm Chính không nhịn được cười ra tiếng: “Các người là người treo giải thưởng truy nã, người này cũng do các người phái đến, hôm nay muốn tôi bỏ qua cho các người, không thấy buồn cười sao?”
“Cậu Lâm, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng cậu vừa giao đấu với người hầu của Võ Thần chắc chắn đang mệt mỏi kiệt sức, xung quanh đây đều là quân tinh nhuệ của thế gia Cầm Kiếm, tôi thả cậu đi, không phải tôi sợ cậu, mà hy vọng người của thế gia Cầm Kiếm không bị thương, nếu cậu thật sự muốn đánh, tôi chỉ có thể tặng cậu bốn chữ, tự gánh hậu quả!”
Cầm Họa Hải lạnh lùng nói, hai mắt phủ đầy lớp sương giá.
Vẻ mặt Cầm Họa Phiêu Bạc bình tĩnh lạnh lùng, thờ ơ đứng nhìn.
Tất cả các cao thủ của thế gia Cầm Kiếm đồng loạt tiến lên.
Người hầu của Võ Thần lộ ra nụ cười vui sướng, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Có thế gia Cầm Kiếm bảo vệ, đương nhiên ông ta cảm thấy an tâm.
Lâm Chính không nói gì, chậm rãi nhìn Cầm Kiếm Nữ bên cạnh.
Cầm Kiếm Nữ nhắm hai mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Cô ta thấy, Lâm Chính đã cứu cô ta nhiều lần, thậm chí còn cứu người của thế gia Cầm Kiếm, giúp thế gia Cầm Kiếm đẩy lùi mối nguy cơ, là có ơn với thế gia Cầm Kiếm.
Nhưng bây giờ thế gia Cầm Kiếm muốn lấy oán trả ơn.
Cô ta rất muốn đứng về phía Lâm Chính, nhưng bên kia là gia tộc, là người sinh ra và nuôi dưỡng cô ta… sao cô ta có thể làm trái?
“Anh Lâm… hay là anh đi theo tôi… tôi dẫn anh rời khỏi đây, anh yên tâm, bên phía Võ Thần, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết giúp anh!”
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
“Cô giúp tôi giải quyết kiểu gì?”
Lâm Chính hờ hững hỏi.
“Tôi… tôi sẽ tìm cách để đủ tư cách tham gia cuộc khiêu chiến Võ Thần… trở thành Võ Thần… nếu tôi trở thành Võ Thần, như vậy Võ Thần trước đó sẽ không dám động vào anh…”
Cầm Kiếm Nữ không chắc chắn nói.
“Cô nghĩ cô cần bao nhiêu năm để trở thành Võ Thần?”
Lâm Chính hỏi.
Cầm Kiếm Nữ mở miệng nhưng không nói gì.
Lời này của Lâm Chính vẫn quá hàm súc.
Vấn đề không phải mất bao nhiêu năm, mà vấn đề là có thể thực hiện được hay không…
Long mạch dưới lòng đất có bảy Võ Thần, tổng cộng có bảy vị trí, tất cả bọn họ đều là nhân vật tuyệt đỉnh của long mạch dưới lòng đất.
Tuy rằng Cầm Kiếm Nữ là thiên tài đứng đầu thế gia Cầm Kiếm, cũng là người đứng đầu ở Phiêu Diểu Thành, nhưng nếu đặt ở trong long mạch dưới lòng đất, thì có gì xuất sắc?
Trông chờ cô ta thành Võ Thần, mỏng manh biết bao nhiêu?
"Đề xuất của cô quá tệ”.
Lâm Chính nói.
“Anh Lâm, tôi…tôi thực sự không biết phải làm sao, thực xin lỗi, tôi thực sự không biết phải làm sao...”
Cầm Kiếm Nữ quay đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.
“Cô Cầm Kiếm, tôi có cách, tôi sẽ tự mình xử lý, nhưng tôi hy vọng cô không để ý, đừng tự trách mình, tôi có thể phân rõ đâu là ân oán, thấy rõ thực tế”.
Lâm Chính vỗ vai cô ta, khẽ mỉm cười.
"Anh Lâm, anh có cách gì?"