“Tới rồi! Tới rồi!”.
Trước một sườn dốc cao bên ngoài quái sơn, một người của thế gia Cầm Kiếm giục ngựa chạy tới, kích động hét lên với nhóm Cầm Họa Hải đang đợi ở bên này: “Gia chủ, ông hai, có người nhận nhiệm vụ rồi! Có người đến rồi!”.
Người của thế gia Cầm Kiếm nghe vậy không khỏi mừng rỡ, đồng loạt nhìn sang.
Quả nhiên, một đội ngũ khoảng một trăm người giục ngựa chạy vào quái sơn.
“Là người của thế gia Tề Anh!”.
Cầm Họa Hải mừng rỡ, khẽ nói: “Anh cả, thế gia Tề Anh cũng không ngồi yên được nữa. Em thấy hình như gia chủ Tề Anh cũng đang ở trong đội, xem ra bọn họ cũng không thể chịu được sự cám dỗ của ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp”.
“Ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp đã tiêu tốn hết một nửa gia sản của thế gia Cầm Kiếm, thế gia Tề Anh thì có vốn liếng gì? Sao bọn họ lại không coi trọng cho được? Toàn bộ Phiêu Diểu Thành trừ vài gia tộc đó ra, ai mà không động lòng trước cám dỗ này?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói: “Nhưng chỉ một thế gia Tề Anh thì không đủ! Sức mạnh tổng thể của thế gia Tề Anh không mạnh hơn Thanh Lang là mấy, có lẽ chỉ gây được chút rắc rối cho thằng nhóc đó mà thôi!”.
“Nhưng chỉ cần có thể tiêu hao sức lực của thằng nhóc đó là đủ rồi!”.
Cầm Họa Hải cười đáp: “Thằng nhóc đó không định chạy, xem ra rất tự tin với thực lực của mình, như vậy chúng ta chỉ cần nhẫn nại chờ đợi, xem cậu ta có thể chiến đấu bao lâu!”.
“Ừ!”.
Cầm Kiếm Phiêu Bạt gật đầu, dường như lại nhớ ra gì đó, khẽ hỏi: “Phía sau quái sơn có mấy con đường, đã sai người bày bố kết giới chưa?”.
“Đã bày bố rồi! Nếu cậu ta kiệt sức muốn chạy trốn, chúng ta sẽ biết được ngay, đến lúc đó vây chặn cậu ta là được!”.
Cầm Họa Hải nói.
“Tốt lắm!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn chằm chằm lối vào quái sơn, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng không lâu sau, ở lối ra vào quái sơn đột nhiên có nhiều bóng người chạy ra.
Những người đó… lại là người của thế gia Tề Anh!
Bọn họ hoảng hốt, chạy ra ngoài như phát điên, vô cùng thảm hại.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều sững sờ, nhìn chằm chằm phía đó.
“Chuyện gì vậy?”.
“Người của thế gia Tề Anh vào đó bao lâu?”.
“Hình như… hình như cũng chỉ chưa tới năm phút”.
“Chưa tới năm phút đã đánh lùi người của thế gia Tề Anh?”.
Bọn họ kinh hãi.
Cầm Họa Hải sững người, trên mặt tràn đầy mồ hôi.
“Tề Anh đâu?”.
Lúc này, không biết là ai lên tiếng hỏi.
Cầm Họa Hải vội vàng tìm bóng dáng của Tề Anh.
Nhưng trong đội ngũ chạy trốn không thấy bóng dáng của Tề Anh…
“Chẳng lẽ… Tề Anh đã bị giết chết ở trong đó?”.
Cầm Họa Hải đột nhiên quay đầu nhìn Cầm Họa Phiêu Bạt: “Anh cả… Thế này...”.
“Lại là giết trong nháy mắt!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt khàn giọng hỏi: “Dường như thực lực của người này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều…”.
“Rốt cuộc cậu ta đã dùng thủ đoạn gì? Rõ ràng chỉ là nhân vật cấp bậc Lục Địa Thần Tiên, vì sao có thể giết được Tề Anh cũng là cấp bậc Lục Địa Thần Tiên? Anh cả, chuyện này không bình thường!”, cô năm kêu lên.
“Anh cả, chẳng lẽ… người này không phải cảnh giới Lục Địa Thần Tiên? Chẳng lẽ… cảnh giới của cậu ta đã đạt tới cấp bậc cao hơn?”.
Chú ba Cầm Họa Thành run giọng hỏi.
“Không thể nào! Cậu ta chưa tới ba mươi tuổi, có thể vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đã là yêu nghiệt nghịch thiên, sao có thể đạt tới cấp độ cao hơn? Dù cậu ta là Kim Tiên chuyển thế cũng không làm được!”.
Cầm Họa Hải gào lên.
“Vậy… Vậy thì vì sao?”.
“Cái đó…”.
Cầm Họa Hải trầm tư.
Bọn họ đều muốn biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại lo đánh rắn động cỏ.
“Phái người đi thám thính tình hình trong đó!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Vâng!”.
Cầm Họa Hải gật đầu.
“Bố, để con đi!”.