Công hội săn thưởng ở Phiêu Diểu Thành.
“Trời ạ! Mọi người nhìn đi, tiền thưởng của nhiệm vụ treo thưởng số một lại tăng rồi!”.
“Mẹ ơi… mắt tôi hoa rồi sao? Đây… Đây phải có bao nhiêu con số?”.
“Hình như… Hình như tăng thêm gấp ba lần!”.
“Tiền thưởng trước kia là một nghìn viên linh đan đỉnh cấp, bây giờ là ba nghìn viên!”.
“Ba… Ba nghìn viên? Trời ạ, nếu cho tôi thì tôi phát tài rồi!”.
Đại sảnh công hội nổ ra xôn xao.
Vô số tán tu tụ tập trước bia đá ở trung tâm đại sảnh, nhìn con số hiển thị trên bia đá, ai cũng xoa mắt liên tục.
Công hội săn thưởng và điểm treo thưởng do các đại năng lập nên tính chất không khác nhau cho lắm.
Nhưng quy mô của công hội săn thưởng lớn hơn, đưa ra nhiều nhiệm vụ treo thưởng hơn, phần thưởng cũng phong phú hơn.
Dù sao đây cũng là ở trong thành.
“Mẹ nó, ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp! Tao không thể bỏ lỡ, nhận thôi!”.
Một người đàn ông vóc dáng cường tráng, có thực lực Bán Lục Địa Thần Tiên hét lên, bước tới định nhận nhiệm vụ.
Nhưng người bên cạnh lại cười nhạt lên tiếng.
“Ngu ngốc, đừng có đi chịu chết!”.
“Anh có ý gì?”.
“Người ta dám tăng tiền thưởng lên ba nghìn viên linh đan chứng tỏ nhiệm vụ này không đơn giản như trong tưởng tượng của anh. Thù lao hậu hĩnh đồng nghĩa tràn đầy nguy hiểm. Thực lực của anh xứng để nhận nhiệm vụ tiền thưởng cao vậy sao? Còn không tỉnh lại đi!”.
Nghe vậy, người đàn ông đó đỏ mặt lên, tiu nghỉu rời đi.
Xem như anh ta cũng còn lý trí.
Nhưng ở hiện trường không thiếu người bị lợi ích che mờ mắt, không nói lời nào mà lấy tư cách nhận nhiệm vụ, sau đó vội vã rời khỏi điểm treo thưởng.
Lúc này, ở cổng đại sảnh vang lên tiếng ồn ào.
Sau đó, một người đàn ông cưỡi ngựa đi vào.
“Ai mà ngông cuồng vậy? Dám cưỡi ngựa vào điểm treo thưởng?”.
Có người âm thầm lẩm bẩm, nhưng nói xong thì bị người bên cạnh bụm miệng.
“Con mẹ nó, anh không muốn sống nữa à? Đó là người hầu của Võ Thần! Nếu để người đó nghe được lời anh nói, bảo đảm anh chết thế nào cũng không biết!”.
“Cái gì? Người… Người hầu của Võ Thần?”.
Người đó sợ đến mức hai chân nhũn ra, không dám lên tiếng.
Đó là một người đàn ông tuấn tú, mặc áo in hình cây tre. Người đàn ông đó mày kiếm mắt sao, khí chất phóng khoáng, nở nụ cười mỉm, thắt lưng đeo ngọc, một tay cầm dây cương, một tay cầm trường kiếm.
“Kính chào đại nhân!”.
“Kính chào đại nhân!”.
“Kính chào đại nhân!”.
…
Người trong đại sảnh lần lượt nhường đường cho ngựa chạy, cúi người bày tỏ sự thành kính.
Nhưng người đàn ông ngồi trên ngựa không nhìn lấy bọn họ một cái, chỉ tập trung trên bia đá treo thưởng. Ông ta dừng mắt ở phần miêu tả nhiệm vụ treo thưởng số một một lúc, sau đó đột nhiên cầm vỏ kiếm khều lệnh bài tư cách đặt trên bia đá.
Vèo!
Một lệnh bài tư cách bay lên, rơi vào tay ông ta.
Sau đó, người đàn ông quay người ra khỏi đại sảnh, nghênh ngang rời đi.
“Woa!”.
Hiện trường lại nổ ra tiếng xôn xao.
“Người hầu của Võ Thần lại nhận nhiệm vụ treo thưởng!”.