Thanh Lang dẫn theo mười mấy thuộc hạ xuống ngựa.
Đường núi đầy đá lởm chởm không phù hợp để cưỡi ngựa nữa.
Thanh Lang vừa nhìn chiếc hộp trong tay, vừa chậm rãi rút trường đao ở hông ra.
"Đại nhân, có chuyện gì vậy?".
Người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
"Đối phương đang trốn trong núi".
Thanh Lang lạnh lùng đáp.
"Trốn trong này? Hừ, xem ra hắn thực sự không biết mình đã bị người ta hạ thuốc và đánh dấu! Lại còn muốn trốn?".
"Nực cười!".
Mấy người nhỏ giọng nói.
"Đừng sơ suất!".
Ánh mắt Thanh Lang lạnh lẽo, khẽ quát: "Ngọn núi này vô cùng kỳ lạ, có vô số hốc đá vách đá hang động, nếu đối phương đặt mai phục thì chúng ta sẽ rất bị động".
Mọi người gật đầu, lần lượt lấy vũ khí ra.
"Đại nhân, có tìm được vị trí cụ thể của người kia không?".
Có người hỏi.
Thanh Lang không trả lời mà cúi xuống nhìn, rồi lại tiến về phía trước mấy bước.
Hắn nhíu mày nhìn phía trước, rồi tiếp tục tiến thêm mấy bước nữa.
Sau khi đứng lại thì tiếp tục di chuyển mười bước.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Đại nhân?".
Một thuộc hạ dè dặt hỏi.
"Hình như hắn ở ngay phía trước".
Thanh Lang trầm giọng nói.
"Phía trước?".
Tất cả ngước lên nhìn.
Phía trước là một khu vực cũng coi như rộng rãi, không có nhiều chỗ để ẩn náu.
Bọn họ nhìn trái ngó phải, nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Chính đâu.
"Đại nhân, có thấy ai đâu!".
Một người đàn ông tóc ngắn dè dặt cầm đao tiến về bãi đất trống phía trước, kiểm tra mấy chỗ có thể giấu được người, không nhịn được nói.
Thanh Lang đanh mắt nhìn phía trước một lúc lâu, không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, lập tức xông mấy bước tới.
Vù vù vù!
Chiếc hộp trong tay hắn khẽ run rẩy, chất lòng trong hộp lại càng bắn ra gợn sóng mạnh hơn.
"Đúng vậy! Hắn đang ở đây, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh chúng ta!".
Thanh Lang ngẩng phắt lên quát lớn.
"Nhưng không có người mà đại nhân".
"Tìm đi!".
"Vâng!".
Mọi người tản ra xung quanh, tìm kiếm trong những hang động xung quanh.
"Đại nhân, ở đây không có ai!".
"Đại nhân, nơi này cũng không có!".
"Tôi cũng không thấy!".
"Đại nhân, anh chắc chắn chất lỏng theo dõi trong tay anh đáng tin chứ?".
Đám thuộc hạ nhao nhao kêu lên, thậm chí còn tỏ vẻ nghi ngờ.
Ánh mắt Thanh Lang cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn chiếc hộp trong tay, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Hắn vừa nhìn chất lỏng vừa tiến về phía trước.
Cùng với bước chân di chuyển của hắn, gợn sóng vẫn dâng lên, gần như muốn bắn ra khỏi hộp.
Thanh Lang thậm chí có thể cảm nhận được sự rung lắc dữ dội do chất lỏng dao động mãnh liệt tác động lên chiếc hộp.
"Đúng! Sắp lại gần rồi! Sắp đến nơi rồi!".
Thanh Lang không tìm thấy Lâm Chính, chỉ có thể dựa vào phương vị của chiếc hộp này, nhích từng chút một.
Chất lỏng cuồn cuộn, từ bọt sóng nhỏ lúc trước biến thành sóng dâng ngút trời trong hộp.
Cảm giác run rẩy trong lòng bàn tay càng mãnh liệt hơn, đáng sợ hơn.
Thanh Lang dường như nín thở, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc này.
Phụt!
Bàn chân đang tiến nhanh về phía trước của hắn bỗng khựng lại.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn vào chiếc hộp trong tay.
Chỉ thấy gợn sóng trong hộp bất ngờ biến mất.
"Cái gì?".
Thanh Lang sửng sốt.
Đúng lúc này, dị tượng lại xảy ra.
Gợn sóng xuất hiện trở lại, nhưng lần này không xô về phía trước, mà là... xô về phía sau.
"Ở phía sau mình?".
Thanh Lang biến sắc, lập tức quay phắt lại.
Nhưng đằng sau... trống hoác không có gì.
Sao lại thế này?
Hỏng rồi!