"Tôi đã nói rồi, không phải tôi không nể mặt, mà là quả thực có chuyện gấp, không tiện ở lại lâu".
Lâm Chính nhìn những người này, thấy bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, sẵn sàng chờ đợi, liền biết không dễ rời khỏi đây.
Tửu Ngọc ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng để xông ra khỏi phủ.
Cầm Kiếm Nữ đi tới, lạnh lùng quát: "Tào Tinh, anh làm cái gì vậy?".
"Cô chủ".
Người đàn ông dẫn đầu vội cúi xuống.
"Anh Lâm là bạn tôi, ai cho các anh lá gan cản đường anh ấy?", Cầm Kiếm Nữ quở trách.
"Cô chủ, ông chủ đã chuẩn bị yến tiệc, chờ anh Lâm vào dự, anh Lâm bỏ đi lúc này thì coi thế gia Cầm Kiếm chúng ta ra gì?".
Người đàn ông tên Tào Tinh ôm quyền: "Anh Lâm, nếu anh nhất quyết muốn đi thì nể mặt cô chủ, chúng tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng vẫn mời anh đến chính sảnh mời ông chủ ly rượu, tỏ ý muốn đi, cũng đỡ khiến đám thuộc hạ như chúng tôi khó xử".
"Nếu tôi nhất quyết muốn đưa anh Lâm đi thì sao?".
Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói.
Tào Tinh không nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay về phía thanh đao ở hông.
Cầm Kiếm Nữ biến sắc, sau đó nổi giận, cũng vận khí kình chuẩn bị ra tay.
"Thôi được rồi, tôi đến chính sảnh nói với bố cô một câu".
Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, Lâm Chính lập tức lớn tiếng nói.
"Anh Lâm?".
Cầm Kiếm Nữ nhíu chặt mày.
"Không sao đâu, đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà khiến nhà cô bất hòa".
Lâm Chính cười nói, sau đó xoay người đi về phía chính sảnh.
Cầm Kiếm Nữ trong lòng lo lắng, vội vã đi theo.
Tuy trước kia cô ta và Lâm Chính được coi là mối quan hệ hợp tác, nhưng nói một cách nghiêm túc vẫn là kẻ địch, nhưng từ khi Lâm Chính ra tay cứu Cầm Kiếm Nữ, còn đánh bại Tiêu Kiếm Ngọc vào lúc nguy cấp, thái độ của Cầm Kiếm Nữ đối với Lâm Chính liền thay đổi 180 độ.
Hơn nữa, Lâm Chính còn dám giải độc cho cô ta ở thế gia Cầm Kiếm.
Đối với Cầm Kiếm Nữ thì Lâm Chính cực kỳ tin tưởng cô ta.
Vì vậy cô ta cũng coi Lâm Chính như bạn bè.
Ở chính sảnh.
Tiệc rượu đã bày sẵn.
Các lãnh đạo cấp cao của thế gia Cầm Kiếm đều đã vào chỗ.
Rượu thơm món ngon bày đầy bàn.
Lâm Chính cảm thấy rất tò mò, ở nơi như long mạch dưới lòng đất, đừng nói là chim không thèm ị, sợ là một con gà cũng không có, người ta lấy đâu ra nhiều thực phẩm tươi sống như vậy?
Lẽ nào long mạch dưới lòng đất có thương nhân chuyên bán những thứ đến từ vực Diệt Vong?
"Ấy, cậu Lâm đến rồi! Nào nào nào, ngồi đi, ngồi đi!".
Cầm Họa Hải lập tức đứng lên, mỉm cười đi tới đón.
"Ông hai khách sáo rồi".
Lâm Chính chắp tay.
"Cậu Lâm, bữa tiệc này vừa để đón gió tẩy trần cho cậu, vừa để cảm kích ân tình của cậu đối với thế gia Cầm Kiếm. Mời cậu ngồi, hôm nay chúng ta không say không về".
Cầm Họa Phiêu Bạc ngồi ở ghế chủ vị cười nói.
"Gia chủ Cầm Kiếm khách sáo quá, tôi đến là để từ biệt gia chủ, tôi còn việc quan trọng phải làm, không tiện ở lại lâu, nên xin mời một ly rồi đi luôn, mong gia chủ Cầm Kiếm lượng thứ".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu phải đi rồi sao? Ăn xong bữa cơm rồi đi cũng không muộn mà".
"Cậu Lâm, nể mặt tôi đi mà, chúng ta hãy uống một trận cho đã".
"Phải đấy cậu Lâm, đừng vội đi mà".
Người của thế gia Cầm Kiếm ở hai bên nhao nhao khuyên nhủ.
Nhưng Cầm Họa Phiêu Bạc lại phất tay, mỉm cười nói: "Nam nhi chí ở bốn phương, nếu cậu Lâm có việc cần làm, thì chúng ta cũng nên hiểu cho".
Dứt lời, ông ta đứng lên quát: "Người đâu, rót rượu!".
"Vâng".
Một người hầu lập tức rót đầy một ly rượu, bưng đến trước mặt Lâm Chính.
Cầm Họa Phiêu Bạc cũng giơ cao ly rượu trong tay, lớn tiếng nói: "Nào, chúng ta cùng chúc cậu Lâm một ly!".
"Nào!".
"Cạn!".
Mọi người lần lượt đứng lên.
Lâm Chính nhận lấy ly rượu, đang định uống thì hình như ngửi thấy gì đó, lông mày hơi chau lại, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười, uống hết sạch ly rượu.
"Tửu lượng tốt!".
Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu, vẻ mặt đầy tán thưởng.
"Gia chủ Cầm Kiếm, xin cáo từ!".
Lâm Chính ôm quyền nói.
"Hẹn gặp lại!".
Cầm Họa Phiêu Bạc mỉm cười đáp.
Lâm Chính cũng không nhiều lời, xoay người dẫn theo Tửu Ngọc vội vã rời đi.
"Lâm..."
Khi anh đi qua Cầm Kiếm Nữ, cô ta đang định chào anh, nhưng thấy Lâm Chính nhìn mình một cái đầy thâm ý, rồi đi thẳng ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
Những lời định nói kẹt lại trong cổ họng Cầm Kiếm Nữ.
Sắc mặt cô ta có chút khó coi, suy nghĩ một lát, hình như bỗng nghĩ ra gì đó, nhanh chân đi tới, cầm lấy ly rượu Lâm Chính từng uống trong tay người hầu.
Ngửi thử, không có mùi gì.
Lấy châm bạc ra thử, cũng không có gì bất thường.
"Đừng thử nữa, trong rượu có thuốc!".
Đúng lúc này, Cầm Họa Phiêu Bạc bình thản nói.
"Bố hạ độc anh Lâm?".
Cầm Kiếm Nữ nói với vẻ khó tin.
"Không phải hạ độc, mà là hạ thuốc".
Cầm Họa Phiêu Bạc bình tĩnh nói: "Cậu ta uống ly rượu đó sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì đến cơ thể, bố không có ý định hại cậu ta, nếu không chuyện đồn ra ngoài, người ta lại nói thế gia Cầm Kiếm chúng ta vong ơn bội nghĩa, hạ độc giết cả ân nhân, như vậy chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi?".
"Vậy thuốc này..."
"Là thuốc theo dõi!".
Cầm Họa Phiêu Bạc bình thản đáp.
"Thuốc theo dõi?".
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
"Chú hai, đã loan tin ra ngoài chưa?", Cầm Họa Phiêu Bạc ngoảnh sang nhìn Cầm Họa Hải.
"Loan tin rồi, công hội treo thưởng trong thành cũng công bố danh sách treo thưởng, cố ý điều chỉnh số tiền lên mức cao nhất, bây giờ thứ hạng treo thưởng của cậu Lâm... là thứ nhất".
Cầm Họa Hải khàn giọng đáp.
"Thế thì tốt".
Cầm Họa Phiêu Bạc bình thản nói: "Lập tức phái người cung cấp tung tích của cậu Lâm đến tất cả những người nhận nhiệm vụ treo thưởng. Nghe đây, làm kín đáo chút, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra là thế gia Cầm Kiếm chúng ta đứng sau thao túng".
"Vâng, anh cả..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!