“Không sai!”.
Cầm Kiếm Nữ thấy Lâm Chính hơi chần chừ, trong lòng mừng rỡ, dường như đã nắm được cọng rơm cứu mạng, vội nói: “Vật tạo ra Vạn Kiếm Đồ chính là Bút Họa Kiếm. Chắc anh không biết chứ tất cả kiếm trên Vạn Kiếm Đồ này xuất phát từ Bút Họa Kiếm. Tôi tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho anh đổi lấy tính mạng của chúng tôi, anh không suy nghĩ thêm sao?”.
“Bút Họa Kiếm ở đâu?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ở thế gia Cầm Kiếm chúng tôi”.
“Cô muốn tôi đến thế gia Cầm Kiếm các cô, sau đó lại cho người của thế gia các cô phanh thây tôi ra?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cô nghĩ chuyện này có hiện thực không?”.
“Cầm Kiếm Nữ tôi không phải loại người vong ân phụ nghĩa! Tôi xin thề ở đây, chỉ cần anh tha cho chúng tôi, tôi sẽ quay về thế gia Cầm Kiếm lấy Bút Họa Kiếm tặng cho anh. Nếu anh không tin thì có thể cho tôi uống thuốc độc, tôi sẵn sàng giao mạng của mình vào tay anh. Sau khi có được Bút Họa Kiếm, anh đưa tôi thuốc giải là được!”.
Cầm Kiếm Nữ sốt ruột nói, ánh mắt thiết tha.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Cầm Kiếm Nữ thấy vậy vội vàng quay đầu nói: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Vị đại nhân này đã cứu tính mạng của chúng ta, lẽ nào các người không bày tỏ thái độ chút sao?”.
Bọn họ nghe vậy mới hoàn hồn lại, lấy bảo bối trên người mình ra.
“Bày tỏ thái độ? Đương nhiên phải bày tỏ thái độ rồi! Đại nhân, đây là Kiếm Hồ Lô bảo bối tùy thân của tôi, mở nó ra có thể giải phóng lốc xoáy hủy diệt vô cùng đáng sợ, đủ để dời sông lấp biển”.
“Đại nhân, đây là Hộ Tâm Thần Đan của tôi, dùng vào có thể tăng cao tu vi. Tôi không nỡ dùng, muốn để dành lúc đột phá dùng, nay tặng cho đại nhân!”.
“Đại nhân, còn có bảo bối của tôi…”.
“Đại nhân, bảo bối này tôi cũng tặng cho cậu…”.
Bọn họ giơ cao bảo bối mình mang theo, mặt mày hoảng hốt, vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính thấy vậy ung dung nhận từng món bảo bối của bọn họ.
“Xem như các người biết điều!”, Tửu Ngọc đang ở trên đường nhỏ mau chóng chạy tới, nhếch miệng cười, vô cùng đắc ý.
“Cái này thưởng cho ông!”.
Lâm Chính tùy ý chọn hai món bảo bối ném cho Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc nhận lấy, vô cùng mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ!”.
Xem ra ông ta đã xem mình như người của liên minh Thanh Huyền.
“Đứng dậy nói”.
“Vâng, minh chủ!”.
“Tửu Ngọc, ông từng nghe qua Bút Họa Kiếm của thế gia Cầm Kiếm chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
Tửu Ngọc sờ cằm, một lúc sau gật đầu đáp: “Đúng là có nghe tới vật này của thế gia Cầm Kiếm”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, mở Vạn Kiếm Đồ ra.
Mặc dù trên Vạn Kiếm Đồ vẽ rất nhiều kiếm, nhưng xung quanh vẫn còn vài chỗ trống.
Nếu có thể lấp vào chỗ trống đó, uy lực của Vạn Kiếm Đồ chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc.
Anh quan sát Vạn Kiếm Đồ một cách tỉ mỉ.
Chất liệu đặc biệt, trông giống như giấy nhưng thực ra là dùng năng lượng kết hợp với chất liệu đặc biệt tạo thành.
Cả Vạn Kiếm Đồ giống như một vật chứa, cái gọi là “kiếm” trên đó cũng chỉ là một nguồn năng lượng được cất trữ mà thôi.
Nếu năng lượng dự trữ dồi dào hơn, uy lực của nó đương nhiên cũng sẽ dồi dào hơn.
Lâm Chính nhìn Vạn Kiếm Đồ một lúc lâu, sau đó lấy một viên đan dược ra ném cho Cầm Kiếm Nữ.
“Nuốt vào đi”.
Cầm Kiếm Nữ không hề do dự, lập tức nuốt đan dược vào.
“Minh chủ, cậu định đến thế gia Cầm Kiếm để lấy Bút Họa Kiếm thật sao?”.
Tửu Ngọc sốt ruột, vội khuyên can: “Cậu làm vậy là vào hang cọp, sao thế gia Cầm Kiếm có thể cam tâm để cậu lấy Bút Họa Kiếm và Vạn Kiếm Đồ chứ? Đến lúc đó bọn họ nuốt lời, chúng ta chắc chắn sẽ không thoát ra được! Chi bằng giết quách bọn họ diệt khẩu, sau đó lấy Vạn Kiếm Đồ đi, không thoải mái hơn sao?”.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.