Cao thủ!
Chắc chắn là cao thủ phi phàm!
Tam Nhãn Hoả khó tin nhìn trang chủ Vân Tiếu.
Kỳ thực ngay từ đầu ông ta đã cảm nhận được người này không tầm thường, không để lộ tài năng, che giấu khí tức, hoàn toàn không nhìn thấy khí tức chập chờn.
Nhưng khi trang chủ Vân Tiếu chuyển động lại giống như vũ bão, làm mọi người cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Ức hiếp người quá đáng!”
Tường Thiên nổi giận, lập tức rút vũ khí mang theo bên người, chuẩn bị đánh trả.
Nhưng hắn vừa động đậy, Lâm Chính đã liếc nhìn hắn.
"Muốn phản kháng à?"
“Tên họ Lâm kia, chúng tôi đã đến đây hoà giải với anh! Anh còn không biết điều? Đó là do anh tự tìm chết! Tôi đã thấy chướng mắt với anh từ lâu rồi!”
Tường Thiên điên tiết.
“Chướng mắt với tôi? Vậy phải xem anh có năng lực đó hay không đã”.
Lâm Chính hầm hừ, đồng tử căng chặt.
Két két.
Thanh kiếm trong tay Tường Thiên lập tức nổ tung.
"Cái gì?"
Tường Thiên sửng sốt.
"Tường Thiên, dừng tay!"
Tam Nhãn Hoả căng thẳng nói.
“Tam Nhãn Hoả! Đừng tưởng ông là phó tông chủ thì tôi sẽ nghe lời ông, Liệt Hoả Thần Tông chúng ta chạy đến đây, đã rất bẽ mặt rồi, nhưng ông vẫn khiêm nhường, khom lưng uốn gối, đúng là mất hết mặt mũi Liệt Hoả Thần Tông!
Tường Thiên không thể nhẫn nhịn được nữa, trở mặt với Tam Nhãn Hoả, khịt mũi khinh thường: “Nếu ông hèn nhát như vậy, thì tôi sẽ dựa vào chính mình, lấy lại thể diện cho Liệt Hoả Thần Tông!”
Nói xong, Tường Thiên giơ tay lên, năm ngón tay đan vào nhau.
Vù vù vù!
Một ngọn lửa đáng sợ bỗng bùng cháy trong lòng bàn tay, quấn lấy năm ngón tay hắn.
“Tường Thiên đại nhân, không được!”
Bạch Hoạ Thuỷ vội vàng hét lên.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay!"
Mặc Trần sốt sắng hô lên.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
“Mọi người, hãy bảo vệ danh dự của Liệt Hoả Thần Tông, giết chết tên rác rưởi này!”
Tường Thiên hét lên, sau đó lao về phía Lâm Chính cùng mấy tên Liệt Hoả Thần Tông.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.
Anh đứng yên tại chỗ, không thèm nhúc nhích.
Khi đám người Tường Thiên cách khoảng hai mét, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy.
Vù vù vù vù, ngọn lửa toả ra từ đám người Liệt Hoả Thần Tông dường như bị thứ gì đó hấp thụ, toàn bộ ngưng tụ trong lòng bàn tay Lâm Chính.
Một đốm lửa cũng không còn!
"Cái gì?"
Tường Thiên ngơ ngác.
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Bọn họ kinh ngạc nhìn ngọn lửa lơ lửng trong lòng bàn tay Lâm Chính, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Chính nhìn kỹ ngọn lửa trong lòng bàn tay, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Sức mạnh ngọn lửa của Liệt Hỏa Thần Tông, chỉ thấp như vậy thôi sao?"
"Khốn kiếp! Anh đừng đắc ý vội!"
Tường Thiên gầm lên, đánh ra một quyền.
Ầm.
Một quả cầu lửa trào ra từ nắm tay, ngọn lửa nóng bỏng, chiếu sáng toàn bộ phòng khách, thậm chí còn đốt cháy vài chiếc bàn.
Nó giống như ngôi sao băng, hung hăng đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng khi đến gần Lâm Chính, quả cầu lửa tự phân giải, biến thành mấy chùm lửa, lần nữa chảy vào lòng bàn tay Lâm Chính, lượn lờ quanh quẩn.
"Cái gì?"
Người của Liệt Hoả Thần Tông đều ngây dại.
"Sao anh ta có thể điều khiển sức mạnh ngọn lửa của chúng ta dễ dàng như vậy?"
“Chẳng lẽ tên này cũng biết về lửa sao?”, mọi người lẩm bẩm.
"Bạch minh chủ?"
Tam Nhãn Hoả cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên quay đầu.
Bạch Họa Thủy thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lúc này, tất cả lửa đều thấm vào lòng bàn tay Lâm Chính, biến mất trong tay anh, không thấy dấu vết nữa.
Bất kỳ thủ đoạn nào của đám người Liệt Hoả Thần Tông, đều không thể làm gì được anh.
Da đầu đám người Tường Thiên tê dại, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm.
“Lửa cấp thấp khiến người khác thất vọng, thủ đoạn như vậy mà cũng dám khiêu chiến tôi sao?”
“Liệt Hoả Thần Tông, tôi đã cho mấy người cơ hội, nhưng mấy người không biết quý trọng”.
“Vậy tôi sẽ cho mấy người chiêm ngưỡng ngọn lửa của tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!