Nghe thế, gương mặt Jon lộ ra vẻ bất mãn.
“Cậu này, tôi nghĩ chắc chắn cậu không biết nhiều về luật pháp và thực lực quốc tế của chúng tôi, nếu không cậu sẽ không nói những lời thiếu hiểu biết như vậy”.
Jon lạnh lùng nói.
“Vậy các ông biết gì về bản lĩnh của tôi? Các ông có biết tôi là người thế nào không?”
Lâm Chính không cảm xúc hỏi.
Jon lặng thinh.
Ông ta biết Lâm Chính là người Long Quốc, nhưng Lâm Chính lại che mặt rất kỹ, đến nỗi ông ta không thể biết được thân phận của người này, cũng như không thể điều tra đối phương.
Nhưng Jon không phải là người thích dây dưa quá nhiều.
Ông ta hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính nói: “Xem ra quan điểm của chúng ta không giống nhau. Nếu đã thế, tôi chỉ có thể cho cậu một lời khuyên chân thành cuối cùng. Nếu bây giờ cậu chịu dừng tay, vậy thì chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm cậu nữa, cậu chỉ cần lập tức rời khỏi biên giới nước Dick. Nếu cậu không dừng lại, chúng tôi sẽ trừng phạt cậu một cách nghiêm khắc theo luật trật tự quốc tế. Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn biết luật trật tự quốc tế như thế nào đâu”.
“Luật trật tự quốc tế gì đó là do ai đặt ra?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên là do quốc tế đặt ra rồi”.
“Chẳng phải là do nước Mỹ Kiên các ông đặt ra sao?”
Lâm Chính cười nhạo.
Jon sửng sốt.
Lâm Chính không hề sợ nói: “Cái gọi là quy tắc đó chỉ là những thứ có lợi cho các ông thôi, tôi biết nước Dick có liên hệ và hợp tác rất chặt chẽ với nước Mỹ Kiên các ông, nếu đổi lại là một nước không có bất kỳ mối quan hệ hợp tác với các ông, không ảnh hưởng gì đến lợi ích nào của các ông thì các ông vẫn sẽ ra mặt chứ? Các ông vẫn sẽ can thiệp chứ?”
Jon biến sắc, cau mày nói: “Cậu này, những gì cần nói tôi đều đã nói rồi, số mệnh nằm trong tay bản thân cậu, nếu cậu là người thông minh, tôi nghĩ ông trời sẽ chiếu cố cậu, hy vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn”.
“Tôi cho ông một phút rời khỏi đây, một phút sau cho dù là ai, chỉ cần chắn trước mặt tôi, tôi đều sẽ giết chết”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu!”
Jon hãi hùng nói.
“Bắt đầu đếm”.
Lâm Chính nhìn đồng hồ trên tay.
Sắc mặt Jon lúc đỏ lúc trắng, lúc này ông ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành miễn cưỡng lên xe rời đi.
Một phút không đủ cho ông ta rời khỏi đây.
Nếu do dự nữa, Lâm Chính sẽ ra tay thật thì phiền phức lắm.
Chẳng mấy chốc xe của Jon đã rời khỏi đó.
Lâm Chính tiếp tục tiến về phía trước.
“Đúng là cái thứ không biết tốt xấu”.
Jon thấp giọng mắng, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho một số.
“Tôi là Simmons”.
Đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp.
“Ông Simmons, thật đáng tiếc, tên này không nghe chúng ta khuyên can. Tôi đề nghị phái tiểu đội Thiên Sa đến đối phó với hắn”.
Jon kiềm chế cơn giận cầm điện thoại nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!