Lâm Chính từ trong không gian đáp xuống, bước về phía Dạ Vương. Lúc này Dạ Vương đã không còn đường nào để trốn thoát nữa rồi.
Ông ta giống như con dê bị làm thịt, bò lồm ngồm trên mặt đất. Lâm chính đứng sau ông ta, sử dụng chân khí chuẩn bị đoạt mạng.
Thiên Nga Đen ở phía xa cũng bước tới nhìn chăm chăm Dạ Vương.
“Cứu tôi với”, Dạ Vương ngẩng đầu nhìn Thiên Nga Đen. Dù lúc này giọng nói của ông ta đã vô cùng yếu ớt.
“Xin lỗi Dạ Vương đại nhân, tôi không thể cứu được ông. Thực lực của vị này đã đạt tới cực hạn ở trái đất rồi. Trừ khi là thượng đế xuống đây, nếu không thì chẳng ai có thể cứu được ông đâu”.
Thiên Nga Đen lắc đầu, câu nói đó không khác gì lời phán quyết tử hình dành cho ông ta.
Nhưng đúng lúc này có âm thanh nặng nề từ xa vang lên.
Sau đó là vài chiếc trực thăng kéo theo xe bọc thép bay tới. Lâm Chính chau mày, ngước nhìn.
Những nòng súng trên những chiếc trực thăng này chĩa thẳng vào anh, đồng thời có tiếng loa vang lên: “Chúng tôi là người của đội quân Peace, anh hãy lập tức bỏ vũ khí xuống và đầu hàng. Nếu không chúng tôi có quyền nổ pháo”.
Dứt lời, những chiếc xe bọc thép cũng bắt đầu lái tới. Một lượng lớn các chiến sĩ xuống xe, nhắm thẳng vào Lâm Chính. Lâm Chính tối mặt, liếc nhìn họ.
“Đây là người của nước Dick”, Thiên Nga Đen bước lên nói.
“Nước Dick sao?”
“Đúng vậy”.
Cô ta gật đầu nói: “Dick là một nước nhỏ, cách chỗ này cũng không xa. Tài nguyên của khu này rất phong phú nhưng bọn họ không muốn dựa vào nguồn tài nguyên trong nước để phát triển mà ngược lại muốn đi đoạt tài sản. Nước này trước giờ luôn hợp tác với Forever Night và bọn họ kiếm được không ít tiền”.
“Tôi nghĩ chắc chắn là Dạ Vương đã gửi tin cầu cứu nước Dick nên họ mới tới đây”
“Vậy sao?”, Lâm Chính chợt hiểu ra vả gật đầu với đám đông.
“Anh mau giết chết Dạ Vương đi, chúng ta rời khỏi đây. Nếu như người của nước Dick tới mà muốn đi thì cũng không dễ nữa đâu. Cao thủ của nước này cũng không ít”.
Thiên Nga Đen trầm giọng.
Lâm Chính gật đầu, lao về phía quân của nước Dick: “Nghe đây, tôi không muốn biết các người là ai, tới đây làm gì nhưng tôi cho các người một cơ hội. Lập tức cất vũ khí đi và rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ ra tay đấy”.
“Phóng hỏa”, một người chiến sĩ hô lên.
Súng nổ lên giòn giã từ bốn phương tám hướng. Đạn nã ra như mưa về phía Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Anh không chần chừ thêm nữa, lập tức chộp lấy Dạ Vương và đẩy ông ta ra trước. Thế là đạn nã vào người ông ta.
“Dừng tay, lập tức dừng tay”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!