Phía bên kia của Cương Sơn Lĩnh.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Một nhóm binh sĩ của quân đội An Thanh đang nằm trên mặt đất loạng choạng bò dậy nhìn lên Cương Sơn Lĩnh.
"Tôi không biết".
"Lẽ nào là động đất?"
"Không thể nào, đang yên đang lành làm sao có thể có động đất kia chứ?"
"Chẳng lẽ là đám ruồi khốn nạn quân đội biên giới phía Bắc lại gây rối?"
"Chẳng lẽ bọn chúng điên rồi sao? Mò tới Cương Sơn Lĩnh này ư? Chán sống rồi chắc? Nghe nói ngay cả Diêm Vương cũng không thể vượt qua Cương Sơn Lĩnh!"
"Chúng ta hãy cẩn thận”.
"Tôi nghĩ đầu óc anh có vấn đề rồi!"
Vài người lính khác lại nằm xuống, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Bùm!
Đoàng
Những tiếng nổ lớn lần lượt phát ra.
Toàn bộ Cương Sơn Lĩnh rung chuyển không ngừng.
Mặt đất rung lắc một hồi lâu, đá văng tung tóe.
Lính của quân đội An Thanh đóng quân ở đây vô cùng sợ hãi và vội vàng rút lui.
Lúc này, thiết bị liên lạc trên ngực một người lính sáng lên.
"Anh lính, hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở hướng Cương Sơn Lĩnh? Tại sao lại có những tiếng nổ liên tiếp phát ra từ đó?"
Một giọng nói giận dữ phát ra từ máy liên lạc.
"Thưa trưởng quan, tôi không biết. Hình như là âm thanh từ phía bên kia của ngọn núi. Hiện tại toàn bộ Cương Sơn Lĩnh đang rung chuyển, cũng có thể là một trận động đất”.
"Tôi cần cậu sử dụng máy bay không người lái để điều tra ngay lập tức! Nhanh lên!"
"Vâng, vâng thưa trưởng quan!"
Người lính kia ngay lập tức gật đầu với những đồng đội bên cạnh.
Họ lập tức lấy ra vài chiếc hộp lớn và nhanh chóng lắp ráp chúng lại.
Cương Sơn Lĩnh này không chỉ có chướng khí mà còn có từ trường.
Các thiết bị liên lạc ở đây đều là thiết bị thô sơ nhất.
Mà loại máy bay không người lái này cũng là loại đặc chế vô cùng đắt đỏ. Hơn nữa một khi đã bay ra ngoài đó thì khó mà trở lại được, những chiếc máy bay không người lái thông thường căn bản không thể sử dụng được ở đây.
Khoảng nửa tiếng sau, họ đã lắp ráp xong.
Chiếc máy bay không người lái lập tức được phóng đi.
Chiếc máy bay màu đen tuyền nhanh chóng bay về hướng Cương Sơn Lĩnh.
Nhưng ngay khi sắp tiếp cận được đỉnh núi Cương Sơn Lĩnh thì chiếc máy bay lắc lư dữ dội, trên thân nó xuất hiện dấu vết như vết rỉ sắt.
Đây chính là do từ trường và chướng khí của Cương Sơn Lĩnh tác động vào.
Chiếc máy bay lắc lư, khó nhọc tiến về phía trước.
Vài phút sau, cuối cùng cũng bay qua được đỉnh Cương Sơn Lĩnh, sang đến phía bên kia.
Lính của quân đội An Thanh lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển.
Trên màn hình chính là tầm nhìn của máy bay không người lái lúc này.
Mà trên màn hình là năm nghìn quân của quân đội biên giới phía Bắc.
Xẹt!
Tín hiệu bị mất.
Máy bay không người lái không thể chống đỡ được tác dụng của từ trường nên rơi xuống tại chỗ.
Đội quân năm nghìn người bên này dường như đã nghe thấy động tĩnh, Lang Võ mặt biến sắc, nói:
"Tướng Lâm, bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi!"
"Không sao, nơi này cách Mã Nhi Cốc rất xa, cho dù quân An Thanh phát hiện ra ta thì cũng không kịp phòng thủ nữa rồi".
Lâm Chính dồn hết sức kích thích sức mạnh phi thăng, sau đó truyền sức mạnh vào vách núi trước mặt.
Sức mạnh phi thăng giống như một mũi khoan khổng lồ, không ngừng khoét vào trong vách núi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đất đá và cát bụi mù mịt.
Lâm Chính từng bước tiến vào trong.
Đoàn quân phía sau ai nấy trợn mắt há miệng vì kinh ngạc.
Hứa Chỉ Sương cũng tạm thời ngưng dòng suy nghĩ.
Cô ta không thể ngờ rằng Lâm Chính có thể phá được đá của Cương Sơn Lĩnh.
Ở bên kia Cương Sơn Lĩnh, đoàn quân An Thanh cũng bàng hoàng không kém.
"Trưởng quan, máy bay không người lái quay được ở bên kia núi Cương Sơn Lĩnh có tới khoảng năm nghìn quân của quân đội biên giới phía Bắc".
"Bọn chúng muốn làm gì?"
Trong máy liên lạc lại vọng ra giọng nói lạnh lùng.
"Chúng tôi không biết".
"Năm nghìn người? Số lượng không nhiều, chẳng lẽ bọn chúng muốn đi xuyên qua Cương Sơn Lĩnh để đánh đại bản doanh của chúng ta?"
"Trưởng quan, thứ lỗi cho tôi nói thật, năm nghìn người này nếu dám lên núi, đi được mười mét thôi cũng là được ông bà tổ tiên gánh còng lưng rồi! Ngọn núi này chẳng khác nào địa ngục, không một ai có thể đi qua".
"Cậu nói cũng có lý nhưng chúng ta vẫn không thể lơ là cảnh giác. Tôi sẽ phái một trăm quân chi viện đến, các cậu đặt sẵn bẫy bên ngoài Cương Sơn Lĩnh, nếu có động tĩnh gì phải lập tức báo cáo!"
"Vâng!"
Chiến sĩ kia nhếch mép cười rồi tắt máy liên lạc.
"Chuyện bé xé ra to làm gì không biết?", người đồng đội bên cạnh anh ta cười hi hi nói.
"Trưởng quan đã ra lệnh thì làm gì còn cách nào?"
Người chiến sĩ kia lắc đầu rồi nhún vai.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!