Trình Sơn Hà rất kính trọng Lâm Chính.
Nhưng quốc có quốc pháp, quân có quân quy.
Trình Sơn Hà sẽ không vì Lâm Chính có ích với quân Bắc Cảnh mà phá vỡ quy tắc, để anh tự ý hành động.
Lâm Chính trầm mặc.
Mọi người đều nhìn anh, không ai nói gì.
Lâm Chính có thể hiểu được.
Người phụ trách cao nhất của quân Bắc Cảnh là long soái thứ hai Diệp Thu.
Tuy Lâm Chính cũng là long soái, nhưng không thể chỉ huy quân Bắc Cảnh.
Vừa nãy anh quả thực bị nghi ngờ là vượt quyền.
Một lúc sau, Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Tôi dẫn năm nghìn người đi khảo sát Cương Sơn Lĩnh, khảo sát xong tôi sẽ đi, như thế có được không?".
"Nếu vậy thì tôi có thể đồng ý".
Trình Sơn Hà thở phào, gật đầu nói.
"Điểm binh ngay đi, tôi muốn xuất phát luôn bây giờ".
"Lang Võ, đại đội của cậu lập tức sẵn sàng, nghe sự điều phối của tướng Lâm! Nghe đây, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của tướng Lâm!", Trình Sơn Hà quát.
"Vâng, đại thống soái!".
Một người đàn ông tráng kiện để râu quai nón đứng ra, lớn tiếng đáp.
Lâm Chính xoay người rời khỏi phòng họp.
Hứa Chỉ Sương vội vàng đi theo.
Một đám thống lĩnh đưa mắt nhìn Lâm Chính rời đi.
Một thống lĩnh trong lòng không nhịn được, liền bước tới nói: "Đại thống soái, ông bác bỏ tướng Lâm như vậy, liệu có không ổn không? Dù sao cậu ấy cũng là long soái, hơn nữa cũng được coi là biết suy nghĩ cho quân Bắc Cảnh chúng ta!".
Thống lĩnh này còn chưa nói xong đã bị Trình Sơn Hà ngắt lời.
"Tôi rất kính trọng tướng Lâm, tuy cậu ấy chưa ra chiến trường, nhưng ở hậu phương không ngừng cung cấp tiếp tế cho chúng ta, khiến tỷ lệ thương vong của các tướng sĩ giảm gấp mấy lần. Nhưng dù sao tướng Lâm cũng không phải là người của quân Bắc Cảnh, cũng không hiểu rõ về tình hình chiến trường. Thân là đại thống soái, tôi không thể vì sự lỗ mãng của cậu ấy mà đặt tính mạng của các tướng sĩ vào hiểm cảnh được! Tôi có thể hiểu được tâm trạng của tướng Lâm, nhưng dù sao cậu ấy vẫn còn quá trẻ, không thể hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh!".
Mọi người nghe thấy thế đều không nói gì.
"Chuẩn bị máy bay, chờ tướng Lâm trở về, thì đưa cậu ấy đi".
"Vâng, đại thống soái!".
"Tướng Lâm! Tướng Lâm!".
Lâm Chính đang đi chuẩn bị, thì Hứa Chỉ Sương đuổi tới.
"Tổ trưởng Hứa, có chuyện gì sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tướng Lâm, anh muốn đến Cương Nam Lĩnh khảo sát thật sao?".
Đôi mắt Hứa Chỉ Sương hơi đanh lại, giọng nói đầy chất vấn nghi ngờ.
"Không phải".
Lâm Chính đáp thẳng thừng.
Hứa Chỉ Sương sửng sốt: "Vậy anh đi làm gì?".
"Tôi nói tôi đi tiêu diệt hang ổ của An Thanh, cô có tin không?".
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Bước chân của Hứa Chỉ Sương khựng lại, suýt nữa thì đứng không vững, sau đó không khỏi bật cười: "Tướng Lâm, anh đúng là vẫn thích đùa".
Lâm Chính không để ý đến cô ta, đứng ở bãi đất trống, yên lặng chờ đợi.
Khoảng mấy phút sau, rất nhiều tướng sĩ tập kết trước mặt anh.
Dẫn đầu chính là người đàn ông để râu quai nón, Lang Võ.
"Tướng Lâm, đại đội 17 của quân Bắc Cảnh đã tập hợp đầy đủ! Xin nghe mệnh lệnh của anh!".
Lang Võ hành lễ theo quy tắc quân đội, lớn tiếng nói.
"Chiến đao đã sẵn sàng chưa?".
"Đã đầy đủ!".
"Vũ khí có thiếu không?".
"Không!".
"Tốt! Xuất phát!".
Lâm Chính bình thản đáp, nhảy xuống khỏi tảng đá, tiến về phía Cương Sơn Lĩnh.
Vẻ mặt Hứa Chỉ Sương đầy kinh ngạc.
"Tướng Lâm, anh đi khảo sát tại sao không mang theo thiết bị? Hơn nữa, anh không cần đoàn đội chuyên nghiệp sao?".
"Không cần! Tôi đã nói rồi, tôi không đi khảo sát!".
Lâm Chính nhìn về phía trước đáp.
Hứa Chỉ Sương kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt Lâm Chính không giống như đang đùa.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!