Zero lái xe ngay sau xe của Lâm Chính. Đám đông lúc này đã cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì xe của Lâm Chính lái rất chậm
“Lâm soái lại rảnh rang như vậy sao? Lẽ nào anh không có chuyện gì gấp rút sao?”, Triệu Tường không nhịn được bèn hỏi.
Không ai trả lời. Lúc này xe của Lâm Chính đột nhiên dừng lại bên đường.
Tất cả đều giật mình. Sau đó xe quay đầu đi về phía công trường.
“Hả?”, mấy người A Mai giật mình.
“Quả nhiên”, Hứa Chỉ Sương đanh mắt, lập tức hô lên: “Mau đi theo”.
“Vâng”, Zero đạp chân ga, vội đi theo Lâm Chính.
“Đội trưởng, người cần bắt chẳng phải đã bắt gần hết rồi sao? Lâm soái còn tìm ai nữa?”, Triệu Tường sững sờ hỏi.
“Còn rất nhiều thế lực mạnh chưa xuất hiện nên sao có thể kết thúc được?”, Hứa Chỉ Sương khẽ nói.
“Thế lực mạnh sao?”, Triệu Tường không hiểu.
A Mai ý thức ra được điều gì đó bèn thất thanh: “Tổ trưởng, ý của tổ trưởng là Forever Night?”
“Người của ngoại vực có thể dễ dàng ra vào Long Quốc là vì có tổ chức này bắc cầu. Lâm soái không thể nào không biết chuyện đó. Nếu như không tiêu diệt mầm họa này thì tất cả đều là công cốc", Hứa Chỉ Sương lạnh lùng nói. Đám đông cũng gật đầu.
“Chỉ có điều đội trưởng, cao thủ của tổ chức này quá nhiều. Ở nước ngoài, tổ chức này không khác gì thần linh. Lâm soái có thể đối phó được với họ không?”, Zero hỏi.
Là thành viên tình báo, Zero hiểu về những tổ chức nước ngoài này hơn bất kỳ người nào khác.
Hứa Chỉ Sương im lặng một hồi: “Lâm soái dám đối đầu với tổ chức đó thì chắc anh ta đã có sự chuẩn bị. Chúng ta đi xem thực tế thế nào rồi hành động”.
Chiếc xe nhanh chóng quay trở lại công trường. Thế nhưng khi đoàn người Hứa Chỉ Sương xuống xe thì đã phải kinh hoàng. Có vô số bóng hình đứng dày đặc ở khu vực này. Hơn nữa khí tức của bọn họ còn vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cách thành viên của đội Cấm Vệ đều trố tròn mắt.
“Đội trưởng những người này là ai vậy?”, Triệu Tường hỏi.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ là người của Dương Hoa”, Hứa Chỉ Sương nói.
Người của đội Cấm Vệ nín thở. Dương Hoa có nhiều cao thủ như vậy sao?
Lúc này Lâm Chính cũng bước xuống xe. Anh nhìn đám người Hứa Chỉ Sương sau đó bước về phía vị trí trung tâm.
“Chủ tịch”
“Anh Lâm”
“Lâm đại nhân”
Mọi người gọi tên anh bằng thái độ vô cùng cung kính. Hứa Chỉ Sương phát hiện những người này đều nhìn anh bằng vẻ tôn sùng. Sự tôn kính mà họ dành cho anh được phát ra từ nội tâm của họ.
Lâm Chính bước tới phía trước, nhìn chăm chăm đám người của tổ chức Forever Night và thản nhiên nói: “Đồng bọn của các người đầu. Hay là chỉ có từng này người vào Long Quốc thôi?”
“Thật không ngờ thần y Lâm lại quay lại, khiến người khác bất ngờ quá. He he”, người đàn ông gầy gò cười chế nhạo, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Anh là Rattlesnake phải không?”, Lâm Chính nói.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi. Không phải là anh luôn muốn gặp tôi sao? Lần này thì anh được đáp ứng rồi nhé”, hắn mỉm cười.
“Trả lời câu hỏi của tôi đi”, Lâm Chính nói.
“Sợ rằng khó lắm”, hắn lắc đầu.
“Thôi được”, Lâm Chính phất tay.
“Bắt hết đi”.
Dứt lời, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng những cao thủ khác lao lên.
“Đi thôi”, Rattlesnake điềm đạm nói.
Khủng Dạ lập tức đưa tất cả mọi người rời khỏi khu vực từ phía sau.
“Đi nổi không?”
“Các người coi chúng tôi là gì vậy?”, đám đông hừ giọng. Thế nhưng khi đám đông đang định ra tay thì Khủng Dạ đột nhiên đổi hướng lao về phía Lâm Chính.
“Hả?”, Lâm Chính chau mày. Những người khác cũng bàng hoàng. Đám người Khủng Dạ đột nhiên phát ra khí tức phá hủy vô cùng đáng sợ.
“Đây là...”
“Không hay rồi, chủ tịch, bọn chúng định tự phát nổ”.
“Mau chạy đi”.
Đám đông thất kinh, vội vàng lùi lại. Có không ít người chạy về phía Lâm Chính với ý đồ chặn đám người Khủng Dạ lại. Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Tốc độ của đám người Khủng Dạ nhanh tới mức vô lý.
Mà nhiều người tự phát nổ thế này thì sẽ gây chấn động cả Giang Thành mất. Tình thế đã không thể thay đổi.
Một khi bọn chúng phát nổ thành công thì toàn bộ nguồn quân chủ lực của Dương Hoa sẽ bị thương vong. Tình hình vô cùng cấp bách.
Hứa Chỉ Sương trố mắt, đầu óc trở nên trống rỗng. Lúc này dù là đám người Từ Thiên thì cũng nóng ruột.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
“Tránh ra”, Lâm Chính hô lên.
Đám người đang lao lên đột nhiên khựng lại. Họ thấy Lâm Chính lao đi. Sức mạnh phi thăng bùng phát, anh lao đi giống như mọc thêm cánh vậy. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chèn ép bởi nguồn áp lực rồi.
“Hả”, Khủng Dạ bàng hoàng.
Lâm Chính nhảy lên, sức mạnh phi thăng phóng ra bốn phía. Mấy chục tên lao tới Lâm Chính đều bị bay bật ra xa.
Sau đó...
Bùm...
Tiếng nổ nặng nề vang lên. Giang Thành bỗng xuất hiện một cụm khí hình cái nấm to khổng lồ.
Vô số người ngạc nhiên ngước nhìn. Không ai ngờ Lâm Chính lại có hành động đáng sợ như vậy.
“Chủ tịch”
“Không sao chứ”