Đám đông bàng hoàng nhìn Tu La Vương.
“Đại nhân, sao thế?”, có người thận trọng hỏi.
“Chuyện gì vậy? Có người dám đàm Huyền Hoàng Khoáng Tâm sao?”, Tu La Vương tái mặt, chau chặt mày.
“Cái gì?”
“Ai to gan vậy, dám ra tay với đồ của chúng ta”, đám đông tức giận la lối.
Tu La Vương mặ kệ. Hắn bay lên, hóa thành một đường sáng đi về khu vực có Huyền Hoàng Khoáng Tâm. Những người khác giật mình.
“Đại nhân đi đâu vậy?”
“Đại nhân, những người này làm thế nào?”
“Đại nhân”
Thế nhưng Tu La Vương mặc kệ bọn họ. Trong chớp mắt hắn đã biến mất. Tu La Vương đi khỏi, khí tức kiểm soát đám người Hứa Chỉ Sương cũng biến mất.
Cô ta thở hổn hển, từ từ đứng dậy. Những người khác trố mắt nhìn cô ta.
“Giết”, Hứa Chỉ Sương gầm lên, rút kiếm ra.
Đối phương lập tức bị chém thành nhiều mảnh và chết sạch. Những thành viên khác lao lên giải cứu và tiến hành băng bó vết thương cho A Lực. Thành viên của đội Cấm Vệ đã thoát khỏi nguy hiểm
“Đội trưởng không sao chứ?”
Một người lấy ra hộp thuốc vừa băng bó cho Hứa Chỉ Sương vừa hỏi.
“Tôi không sao?”, cô ta ngồi phịch xuống đất, dựa vào một cái cây thở hổn hển.
“Không sao thì tốt rồi”.
“Tổ trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Tại sao Tu La Vương lại đột nhiên rời đi như thế?”
Một thành viên khác lên tiếng hỏi. Lúc này cô ta mới bừng tỉnh và nhìn về cột sáng xuất hiện ở phía xa.
Một lúc sau cô ta mới tái mặt nói: “Không hay rồi, Huyền Hoàng Khoáng Tâm”
“Cái gì? Huyền Hoàng Khoáng Tâm sao? Đó là dấu hiệu Huyền Hoàng Khoáng Tâm hiện thế à?”
“Tổ trưởng không phải nói là mất một tuần mới khai thác được sao?”
Thành viên tái mặt. Hứa Chỉ Sương lên tiếng: “Chắc chắn có người ép để đào Huyền Hoàng Khoáng Tâm rồi”
“Lần này xong rồi. Triệu Tường nói, Hoàng Huyền Khoáng Tâm liên kết với dãy đá dưới lòng đất sẽ có thể gây ra thiên tai tự nhiên. Giang Thành xong đời rồi”.
“Tổ trưởng, nhiệm vụ của chúng ta thất bại rồi”.
Đám người của Cấm Vệ đau khổ quỳ khóc với vẻ thất vọng. Không ai ngờ nhiệm vụ của họ lại thất bại đột ngột như vậy. Bọn họ tập trung vào Tu La Vương mà quên đi việc bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng.
Hứa Chỉ Sương siết chặt nắm đấm, in lặng một hồi lâu. Rồi cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên và quát: “Các vị, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc”.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn cô ta.