A Mai và Triệu Tường bàng hoàngĐầu óc họ ngừng hoạt động. Hồn thì như lìa khỏi xác.
Tất cả như một giấc mơ. Bọn họ không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đỡ như vậy đó sao? Đó là đòn tấn công của một vị đọa lạc đấy.
Đó là vũ khí của một vị đọa lạc luôn. Vậy mà người này đỡ được, hơn nữa còn đỡ bằng tay không.
Điều càng quá đáng hơn đó là gười này còn dùng tay bóp nát cả thanh vũ khí được chế tạo vô cùng đặc biệt đó.
“Chúng ta không nhìn nhầm đấy chứ”, Ai Mai sững sờ hỏi.
“Tát thử phát xem là tỉnh hay mơ nào”, Triệu Trường cũng lầm bầm.
Hai người như hóa đá. Người càng kinh hãi hơn họ chính là người đọa lạc trước mặt Lâm Chính.
Người này với đôi mắt đỏ máu nhìn bằng vẻ kinh hoàng và vội vàng lùi lại. Lúc này hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ của người trước mặt.
Thế nhưng hắn không định bỏ chạy mà chỉ khẽ khàng mò tay ra phía sau như đang tìm thứ vũ khí gì đó. Không đợi người đọa lạc làm khó một lần nữa thì Lâm Chính đã xoay cánh tay trong không gian.
Vụt...Một luồng sức mạnh vô hình cỡ như bàn tay khổng lồ bao trùm người đọa lạc.
“Á”
Người đọa lạc điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích. Hắn thật sự không thể nào chống lại được, cả người lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính từ từ đứng dậy, đút tay vào túi áo, tay còn lại chộp lấy cổ của đọa lạc và nhấc hắn lên. Đọa lạc kêu gào, hai tay đấm vào ngực của Lâm Chính.
Nhưng dù hắn có tấn công thế nào thì Lâm Chính cũng chẳng hề hấn gì. Nắm đấm của hắn nứt toác, máu túa ra. Cả bàn tay nát nhừ.
Đọa lạc trố mắt, toàn thân run rẩy. Hắn phát hiện thực lực của hắn và người này cách xa nhau quá.
“Ư...”
Đọa lạc phát ra tiếng kêu đau khổ. Bàn tay túm chặt cổ hắn lại càng phát lực mạnh hơn. Cổ của hắn biến dạng, hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Thế nhưng Lâm Chính lại không giết hắn mà chỉ khẽ nới lỏng tay ra.
Đọa lạc ngã xuống đất, ôm cổ thở dốc. Sau đó hắn lồm ngồm bò dậy định tháo chạy.
Vụt! Một luồng sức mạnh giáng xuống đập lên người hắn.
Hai chân đọa lạc bị gãy, hắn còn chưa đứng lên được thì đã lại bị đập xuống tiếp.
“Quỳ ở đây, cấm đi đâu. Nếu mà định bỏ chạy thì tôi lấy đầu luôn đấy”, Lâm Chính lấy ra một điếu thuốc, nói với người đọa lạc.
“Cậu là ai”, người đọa lạc vừa sợ hãi vùa kinh ngạc, run rẩy nói giọng khàn khàn.
“Long soái Long Quốc – Lâm Chính”.
“Long soái sao?”, người đọa lạc sững sờ.