“Chủ tịch Tô, sự thật đã rõ ràng rồi!”
Lý Nông Yến nói.
Trong đồn cảnh sát, Tô Nhu há miệng, nhưng không nói nên lời.
Cô nhận ra, trong công ty còn có người của Lý Nông Yến, mà chắc chắn người này là lãnh đạo cấp cao của công ty, nếu không sẽ không thể làm mọi việc sạch sẽ như vậy.
“Mấy người”.
Tô Nhu giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cô không thể làm gì khác.
Vì không đủ bằng chứng nên Tô Nhu không thể kiện đám người Lý Nông Yến.
Cuối cùng sự việc kết thúc.
"Chủ tịch Tô, cô cứ nghe lời người chồng bất tài của cô đi, không có chúng tôi, thì ngày Quốc Tế Duyệt Nhan phá sản không còn xa nữa đâu! Chúng tôi mỏi mắt mong chờ!"
Sau khi rời đồn cảnh sát, đám người Lý Nông Yến nói năng đầy khiêu khích, sau đó từng người ngồi lên xe, nghênh ngang bỏ đi.
Khuôn mặt Tô Nhu đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.
Trở lại công ty, cô không kiềm chế được cơn giận trong lòng, đập nát chiếc điện thoại cố định trên bàn.
Ầm!
Tiếng động lớn vang lên.
Lâm Chính đi theo sau lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không lên tiếng.
Tô Nhu nằm sấp lên cánh tay khóc lóc thảm thiết.
Khóc một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại.
“Lâm Chính, anh nói xem, có phải em rất thất bại không?”
Cô khàn giọng nói, đôi mắt đỏ hoe, như người mất hồn.
"Chuyện này cũng không phải không có khả năng xoay chuyển tình thế, còn phải xem em nghĩ thế nào, nếu bây giờ từ bỏ, tất nhiên sẽ thất bại”, Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng!”
Tô Nhu hít sâu, trầm giọng nói: “Anh quyết định đuổi những người này đi là đúng, nếu không đuổi họ, chỉ sợ Quốc tế Duyệt Nhan không còn liên quan gì với chúng ta nữa, trước đấy em nghĩ rằng anh làm việc lỗ mãng, không quan tâm đến hậu quả, bây giờ xem ra là em thiển cận, nhìn người không chuẩn bằng anh”.
“Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu gật đầu, có vẻ như được Lâm Chính động viên mà dần dần phấn chấn lên.
"Hai trăm triệu tệ không phải số tiền nhỏ, đám người Lý Nông Yến có dũng khí làm việc này, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, nhất định trong công ty có người của bọn họ, nếu em tìm ra, có lẽ sẽ biết được sự thật!"
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Có thể can thiệp vào ghi chép chuyển khoản và hợp đồng thì chắc chắn là phải là người thân cận.
Vẫn còn có cách để kiểm tra.
"Cần anh giúp một tay không?"
Lâm Chính hỏi.
“Không cần đâu, Lâm Chính, chuyện này em muốn tự mình giải quyết!”
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.
Vù vù.
Lúc này, bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Tô Nhu lập tức lấy điện thoại ra xem.
Người gọi đến là Louis.
Cô liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc rồi mới ấn nút nghe.
Nói chuyện với hắn một lúc, trên mặt Tô Nhu lộ ra vẻ khó tin.
Cô đặt điện thoại xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Sao vậy?”
“Đều bị anh nói đúng rồi”.
Tô Nhu khẽ nói.
“Louis muốn mời em ăn cơm à?”
“Chuyện này không dễ với hắn, nhưng vẫn còn có hy vọng, hắn muốn em ăn tối với hắn, từ từ nói phương án giải quyết”.
"Xem ra anh đoán không sai, đây là một ván cờ”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cho nên, rất có thể đám người Lý Nông Yến có liên quan tới Louis như anh nói”.
“Em định như thế nào? Có đi không?”