Adro sững sờ nhìn Lâm Chính. Đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Một viên đạn như thế bắn vào đầu mà người này không hề hấn gì. Ngược lại viên đạn còn bay bật ra và vỡ vụn.
“Anh là ai?”, Adro vội lùi lại. Hän cảm nhận được sự uy hiếp.
“Tôi hỏi anh, anh vào Giang Thành bằng cách nào?”, Lâm Chính đặt ly rượu xuống, hỏi Adro.
Adro vội vàng lấy ra thêm vài viên đạn đặc biệt lắp vào vào chĩa thẳng vào Lâm Chính: “Đứng lại”
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cũng không hề dừng lại.
“Tôi bảo anh đứng lại, anh bị điếc à?”, Adro gầm lên, lập tức bóp cò.
Pằng pằng...
Tiếng súng nổ liên tiếp vang lên. Hản đã bản hết số đạn mới lắp vào. Tiếng súng nổ nhức tai cho tới khi dừng lại.
Keng...Những viên đạn tông trúng người Lâm Chính bay bật ra liền rơi xuống đất.
Adro trố tròn mắt. Tina cũng á khẩu. Cô ta dụi mắt của mình, tưởng bị ảo giác. Lâm Chính đi tới trước mặt Adro, chộp lấy súng trong tay hắn và khẽ phát lực.
Rắc. Cây súng nát vụn.
“Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng. Anh đã vào Giang Thành như thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Là Rattlesnake?”
“Hắn là ai?”
“Thành viên của tổ chức Forerver Night, chuyên vận chuyển chúng tôi vào Long Quốc và Giang Thành. Tất cả đều do người này sắp xếp nhưng cũng cần phải đưa cho
hắn một khoản phí”, Adro nói.
“Hắn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi không bị
“Thật sự không biết sao?”
“Thật sự”
“Được”, Lâm Chính gật đầu, đập bốp tay lên đầu Adro. Trong nháy mắt đầu hắn vỡ nát. Hắn chết ngay tại chỗ.
“Á”
Tina sợ mất hồn vội hét lớn và ngã phịch ra đất. Lâm Chính lấy giấy lau lau máu rồi đi về phía Tina.
“Anh...tôi sai rồi. Xin hãy tha mạng cho tôi. Xin anh”, Tina run rẩy lên tiếng.
Cô ta không ngờ chồng của Tô Nhu lại đáng sợ như vậy. Tên Louis đáng chết này. Không phải hắn nói chồng của Tô Nhu là một kẻ vô dụng sao, tại sao lại đáng sợ như thế này.
Tina thầm chửi rửa Louis. Thế nhưng giờ có chửi cũng vô ích. Cô ta nhìn Lâm Chính giống như nhìn thấy một ác ma vậy.
“Cô biết Rattle snake không?”, Lâm Chính vứt tờ giấy, thản nhiên hỏi.