Sau khi bình định hoàng cung, Lâm Chính liền nhanh chóng dẫn người đến dược phòng, cứu những cô gái sắp bị luyện chế thành đan dược, đồng thời đến thai phòng, thả hết những cô gái đang bị nhốt ở đây ra.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của những cô gái này, Cẩm Huyền Nữ không rét mà run, nắm tay siết chặt.
"Để Mãn Chước Hổ chết như vậy đúng là quá hời cho lão rồi".
Cẩm Huyền Nữ nhỏ giọng mắng.
"Tông chủ Thanh Huyền Tông, phiền ông đến thiên lao một chuyến, thả tất cả người phàm đang bị nhốt ở đó ra'.
Lâm Chính nói.
"Vâng, minh chủ".
"Sau khi làm xong chuyện này thì triệu tập tất cả văn thần võ tướng đến, cứ nói Quốc Vương mới muốn gặp bọn họi".
"Vâng!".
Tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức rời đi.
Cẩm Huyền Nữ nhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Lâm minh chủ, anh muốn thu nhận Kiếm Vương Triều sao?".
Tuy Kiếm Vương Triều không có Lục Địa Thần Tiên, nhưng tài nguyên và nhân khẩu thì cực kì phong phú.
Nếu liên minh Thanh Huyền có được nó thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.
“Tôi đương nhiên có ý định thâu tóm Kiếm Vương Triều rồi, nhưng đây là một đất nước chứ không phải một tông tộc, nếu tôi làm Quốc Vương thì người dân ít nhiều cũng sinh lòng dị nghị, thế nên tôi không thể ngồi lên ghế Quốc Vương được".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Nhưng... anh gọi hết văn thần võ tướng đến, nói là Quốc Vương mới muốn gặp bọn họ. Anh không làm Quốc Vương thì Quốc Vương mới này... là ai?".
Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc hỏi.
"Gỡ",