Vô số người đứng trong và ngoài thành của liên mình đều nhìn về bóng hình như thiên thần đang đi tới.
Khoảnh khắc này dù là người của Liên Minh thì đều cảm thấy lão tổ nói không hề sai. Với trạng thái hiện tại của Lâm Chính thì lấy cái gì ra để đối kháng với lão tổ chứ.
E rằng lão tổ của nhà họ Mãn không cần ra tay, chỉ cần dựa vào các cao thủ thôi thì cũng đủ xử lý Lâm Chính rồi.
“Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì sao có thể đầu hàng được. Người nhà họ Mãn, các người đoạt núi Thiên Thần của tôi, giết hại người của liên minh, món nợ này tôi còn chưa tính đấy”, Lâm Chính yếu ớt nói. Mỗi một tiếng thốt ra anh đều phải thở hổn hển.
“Ha ha, tên họ Lâm kia, cậu mau tỉnh lại đi. Cậu yếu tới mức đó mà còn định đối kháng với lão tổ sao. Đúng là đồ ngốc”, Khổng Dương bật cười ha ha.
“Ông là ai?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Khổng Dương và lên tiếng.
“Cốc chủ Khổng Dương. Tên họ Lâm kia, liên minh Thanh Huyền gây hoa cho vực Diệt Vong, giết người vô tội, làm điều tàn ác. Hôm nay tôi thay trời hành đạo tiêu diệt các người. Nếu cậu biết điều thì mau đầu hàng, nếu còn ngoan cố thì tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi”, Khổng Dương mỉm cười.
Lâm Chính lắc đầu: “Loại người như ông không xứng với chữ “Dương”
“Cậu nói cái gì?”, Khổng Dương khựng người.
“Đợi lát nữa tôi đánh bại xong gã Lục Địa Thần Tiên kia thì người đầu tiên tôi xử lý là ông đấy”.
“Cậu...chết đến nơi rồi mà còn cứng mồm à”.
Khổng Dương tức giận, vội vàng lao về phía lão tổ: “Lão tổ, không cần phải nhiều lời với loại người này, ra tay xử lý cậu ta luôn đi”.
Lão tổ gật đầu: Đã ra tay thì không nên chần chừ. Tôi đã cho liên minh Huyền Thanh cơ hội mà các người lại không biết quý trong thì đừng có trách tôi”.
Nói xong lão tổ phất tay: “Giết”.
“Giết".