Vu Hồng tê cả da đầu, cả người đều run rẩy.
Cô ta nhận ra mình đã không còn nhìn thấu được người này nữa.
Lúc này Lâm Chính như một cái hố sâu không đáy, từng bước đi đến như muốn nuốt sống cô ta.
“Lâm minh chủ, mau đứng lại! Anh đứng lại cho tôi”.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh không đứng lại, tôi... tôi nhất định sẽ giết Nam Hạnh Nhi, đứng lại cho tôi”.
Vu Hồng nghiêm giọng gào lên gần như sắp sụp đổ. Nhưng Lâm Chính vẫn không có ý dừng lại.
Cứ thế đến khi Lâm Chính đứng cách Vu Hồng không đến hai ba mét, Lâm Chính mới dừng lại.
“Giết đi, tôi đợi cô ra tay”. Lâm Chính từ tốn nói. Giọng nói lạnh như băng, không hề có cảm xúc.
Vu Hồng siết chặt thanh kiếm, cánh tay lại run rẩy không thôi, không thể cứa vào cổ Nam Hạnh Nhi.
Cô ta đang do dự, cũng đang sợ.
Cô ta và Nam Hạnh Nhi cũng là người quen cũ, khoảng thời gian ở liên minh Thanh Huyền này, rất nhiều chuyện đều là Nam Hạnh Nhỉ giải quyết giúp cô ta.
Cô ta có thể không do dự giết thân vệ của Nam Hạnh Nhi nhưng bảo cô ta giết Nam Hạnh Nhi thì cô ta không làm được.
Sự phản bội của cô ta chỉ là để tồn tại, chứ không. thể nói Vu Hồng không có nhân tính.
Thế nhưng cho dù thế nào, Vu Hồng đã chọn con đường này tức là đứng về phía đối lập với Lâm Chính.
Lâm Chính không có khả năng bỏ qua cho cô ta.
“Cô không dám ra tay, tôi đã nói cô tự sát đi, như thế tôi có thể để cô chết có thể diện một chút, cũng sẽ sai người chôn cất cô, cô tự chọn đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vu Hồng rơi nước mắt, thần kinh đã suy sụp đến cực điểm.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Keng!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!