Nam Hạnh Nhi cười khẩy: “Cô cho rằng tôi không nhận ra sao?”
Vu Hồng nghe thấy thế, lập tức cau mày lại. Cô ta lại cử động ngón tay.
Ngay trong tích tắc, các nữ vệ đang thuyết phục ở bên cạnh Nam Hạnh Nhi đột nhiên biến mất.
Cả người của Nam Hạnh Nhi run lên, bây giờ cô ta mới nhìn thấy rõ. Cho dù là Lê Nhi hay các nữ vệ đều không hề nhúc nhích.
Lê Nhi đang hấp hối vẫn bị Vu Hồng bóp chặt, còn những nữ vệ khác đang nằm trên mặt đất cũng không còn rên rỉ nữa.
Những lời thuyết phục" ban nãy đều là thủ đoạn mê hoặc của Vu Hồng mà thôi.
“Đúng là cô rất thông minh!”
Vu Hồng gắn giọng nói.
“Mặt dù thực lực của tôi không bằng cô, nhưng đầu óc của tôi chắc chắn sẽ không kém hơn cô, Vu Hồng, cô mau dừng mấy thủ đoạn này lại đi!”
Nam Hạnh Nhi bật cười thật to, cực kỳ đắc ý.
Nhưng Vu Hồng vẫn lắc đầu, nói nhỏ: “Nam Hạnh
Nhị, tôi đã cố thuyết phục cô nên đầu hàng nhưng cô lại không biết điều, vậy có lẽ cô đã hiểu không đầu hàng thì sẽ có kết cục như thế nào rồi nhỉ?”
“Chết thôi mà, nếu Nam Hạnh Nhi này sợ thì tôi không phải là người của Nam Ly Thành!”
Nam Hạnh Nhi khịt mũi, cười nói.
“Chết sao? Quá dễ dàng!”
Vu Hồng lắc đầu: “Người nhà họ Mãn đã nói rồi, nếu cô không chịu đầu hàng, họ muốn cô sống không bằng chết!”
Con ngươi của Nam Hạnh Nhi khẽ run lên.
Vu Hồng quay người lại, gắn giọng nói: “Mãn Mục, giao lại cho anh!”
“Há há há há há, Vu Hồng đại nhân, tôi vẫn luôn đợi cô nói câu này thôi đó!”
Người đàn ông có râu mép cười ha hả, sau đó vung tay lên híp mắt nói: “Các anh em, không phải các người vân luôn muốn hợp tu cùng công chúa của Nam Ly Thành sao? Nào, hôm nay cơ hội đã tới rồi! Còn đứng đó ngẩn người làm gì vậy? Ra tay đi!”
“Há há há há há, cảm ơn Mãn Mục đại nhân!”
“Đúng là tôi đã thèm muốn từ lâu, chỉ sợ ả đàn bà này mềm nhữn đầu gối đầu hàng mà thôi!”
“Ả đàn bà này có khí phách như vậy, một lát nữa hợp tu chắc chăn sẽ rất sướng!”
“Há há há há, tôi nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng cầu xin tha thứ của cô ta quá đi!”
Mấy gã đàn ông vạm vỡ lao ra từ trong đám người, cười nham nhở lao về phía Nam Hạnh Nhi và các nữ vệ đang bị thương nặng.
Nam Hạnh Nhi run rẩy thở dốc, vội vàng thúc giục. khí kình trong cơ thể mình, định tự sát.
Nhưng vào giây tiếp theo, vài cây châm bạc bay tới lập tức khóa chặt khí mạch của cô ta lại.
Nam Hạnh Nhi sửng sốt.
“Muốn tự sát sao? Mơ đi cưng”.
Mãn Mục cười khinh khỉnh.
“Đừng mà... Khốn nạn! Cút hết cho tôi!”
Nam Hạnh Nhi gào lên thảm thiết, liên tục lùi về phía sau, vung vẫy con dao đang cầm trong tay không ngừng.
Nhưng vô ích.
Hai gã đàn ông to lớn cởi áo khoác ra đi về phía cô †a, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!