Lão tổ nhà họ Mãn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền...
Mọi người đều khó lòng tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
"Ông Bảy, núi Thiên Thần cũng để các ông chiếm rồi, †ại sao các ông còn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền, muốn tuyệt đường sống của chúng tôi?"
Vụ Hồng mặt trắng bệch, vội vã hỏi.
"Người phàm sao có thể oán trách thần tiên cơ chứ?"
"Ông..."
Mãn Thất nói bằng giọng khinh miệt: "Trong mắt lão †ổ của chúng tôi, các người chỉ là đám sâu bọ! Nếu các người không chịu quy phục thì lão tổ của chúng tôi sao có thể để các người sống sót?"
Nói rồi, Mãn Thất thu lại thanh kiếm dính đầy máu †ươi, kéo dây cương ngựa chuẩn bị rời khỏi đó.
"Nhớ cho kỹ, các người chỉ có thời gian một ngày. Một ngày sau nếu còn chưa tới núi Thiên Thần khấu đầu quy phục thì sẽ bị coi là kẻ thù của lão tổ, bị chúng tôi tiêu diệt không chừa một ai!"
Nói dứt lời, ông ta liền đưa đội quân của mình đi khỏi đó.
Vu Hồng cau chặt mày lại, trong đôi mắt vô vàn cảm xúc đan xen nhìn vào không thể đoán được đang nghĩ gì.
"Đứng lại!"
Lúc này, Nam Ly thành chủ đột nhiên hét lớn rồi phất tay.
Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao lên phía trước, bao vây chặt lấy đám người kia.
"Ồ
Ông Bảy khá ngạc nhiên liếc mắt nhìn những người này.
"Nếu đã trở mặt rồi thì cũng chẳng cần phải giữ phép tắc làm gì! Các người giết người của chúng tôi, vậy mà còn muốn ung dung rời khỏi đây? Nằm mơi"
Nam Ly thành chủ gầm lên. Những thị vệ vừa bị giết đều là người của Nam Ly thành nên thành chủ của họ nổi cơn thịnh nộ là đương nhiên.
"Mau tránh ra!" Vu Hồng cũng lập tức hét lớn, vẻ mặt nghiêm trang. "Vu Hồng đại nhân, tại sao phải khách khí với đám người này kia chứ? Nếu bọn chúng muốn giết ta thì ta tiếp chiêu là được rồi!"
Nam Ly thành chủ lạnh lùng nói.
"Thành chủ đại nhân, không được khiến mọi việc tệ hơn, tôi cảm thấy việc vẫn còn có thể thương lượng được", Vu Hồng hạ giọng nói.
"Bọn họ chỉ vì câu nói mà giết bảy tám người của †a, vậy mà ta phải nhịn sao? Bọn chúng căn bản không coi chúng ta là con người! Như vậy mà ngậm bồ hòn làm ngọt được ư?"