Lâm Chính không nói gì nhưng ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Với thân phận và địa vị của Băng chủ, chắc chắn Ũ 'Tiên Cốc sẽ đồng ý để cô ta thay thế người của mình.
“Băng chủ, cô không thể trách tôi, tôi đã cho cô cơ hội, nếu cô thành tâm hợp tác với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bí quá hóa liều. Nhưng cô chỉ lợi dụng tôi, nếu cô [ đã không nhân từ gì với tôi, tôi cũng không cần thiết phải thành thật đáng tin với cô”.
Lâm Chính thấp giọng nói, túm cổ Băng Cổ lôi ra ngoài.
“Anh nghĩ anh đi được sao?” Sắc mặt Băng chủ sầm lại, thấp giọng nói.
Cô ta vừa nói xong, tất cả người khu Thiên Tiên đều bao vây lại.
“Sao nào? Họ dám ra tay à? Họ không cần mạng của cô nữa hả?”
Lâm Chính hỏi.
“Lâm Chính, tôi cho anh một cơ hội, chỉ có một cơ hội. Bây giờ anh buông tôi ra, tôi sẽ xem như chuyện này. chưa từng xảy ra, nếu anh không chịu buông, vậy thì tôi sẽ ra lệnh cho họ xé xác anh, muốn anh chết không nơi chôn thân”.
“Gô không muốn sống nữa ư?”
“Nếu bị anh đưa đến Tiên Cốc, tôi chỉ sẽ sống không bằng chết, thay vì như thế, chỉ bằng chết thoải mái ở đây, còn có thể có anh chôn cùng tôi, tại sao lại không chứ?”
Băng chủ hừ một tiếng, trong mắt đều là sự quyết tuyệt.
“Vậy à?”
Lâm Chính lặng thinh.
“Chi Lan, nghe lệnh!”
Lúc này Băng chủ bỗng lớn giọng gọi.
“Có đệ tử”.
Chi Lan lập tức chắp tay lại.
“Nếu người này không buông tôi ra, các người hãy lập tức dẫn người đến khu Thiên Tiên giết sạch những người của thế tộc Ngạo Tuyết đó. Tất cả những người có liên quan đến người này đều giết hết cho tôi, nghe rõ chưa?”
“Tuân lệnh”.
Chỉ Lan nói.
Nhìn thấy thái độ thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành của Băng chủ, người bình thường sớm đã khiếp sợ.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười, tỏ vẻ chẳng sao cả. “Băng chủ, nếu cô muốn giết người của tôi, tôi khuyên cô tốt nhất bây giờ phái người đi đi, nếu không
thì không đuổi kịp đâu”.
Băng chủ biến sắc, nhận ra được điều gì, vội nói với Chỉ Lan: “Mau, lập tức dẫn người đến khu Thiên Tiên”.
Chỉ Lan lập tức quay đầu định đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, một thành viên khu Thiên Tiên vội vã chạy đến.
“Băng chủ, không xong rồi! Người ở hang động băng đều đã mất tích”.
Người đó quỳ xuống đất nói. “Mất tích?”
Sắc mặt Băng chủ sa sầm, quay đầu trợn mắt với Lâm Chính: “Là anh giúp họ chạy thoát?”
“Họ... không chạy”. Lâm Chính thấp giọng nói. “Không chạy? Lẽ nào còn trốn ở khu Thiên Tiên?”
Băng chủ nhíu mày, đột nhiên cô ta nghĩ đến gì đó, cực kỳ sợ hãi, cơ thể run lên.
Cô ta không còn quan tâm đến hình tượng nữa, gào lên với đám người Chi Lan.
“Đến núi băng! Mau đến núi băng! Mau lên!”
Đám người Chỉ Lan tê cả da đầu, lập tức hiểu ý của Băng chủ.
Mấy người Ngạo Hàn Mai mất tích không phải là rời khỏi Tiên Tộc, mà là... đến núi băng để giải thoát cho tất I cả các nô lệ.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất rung chuyển.
Rất nhiều người chạy về phía bên này. Những người đó đều là nô lệ trên núi băng.
ì Bọn họ đều ăn mặc rách rưới, nhưng lòng tràn đầy oán hận, lao về phía bên này giống như hung thú.
“Chuyện gì thế?”
Thượng chủ nhận ra chuyện không ổn, bò dậy thấp giọng nói.
“Mấy người này là ai?”
Nguyên chủ cũng gào lên.
Tất cả người khu Nguyên Tiên lập tức rút kiếm và đao ra chặn trước cự đỉnh, lạnh lùng nhìn đám người đang xông đến.
“Đây đều là nô lệ trên núi băng của khu Thiên Tiên”. “Cái gì?”
“Băng chủ, cô làm cái gì thế hả? Tại sao đám người này lại xuất hiện ở đây?”
“Hơn nữa... tại sao chúng lại có tu vi? Cô không phế bỏ tu vi của chúng à?”
Thượng chủ và Nguyên chủ đều lên tiếng chất vấn, mặt đầy vẻ tức giận.
“Sao tôi có thể không phế bỏ tu vi của đám người này được chứ?”
Băng chủ nghiến răng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Nhưng chúng còn có tu vi chắc chắn là người nào đó làm. Nói đi, có phải anh làm không?”
“Phải”.
“Rốt cuộc anh có pháp bảo gì mà có thể khôi phục †u vi của chúng trong một đêm?”
“Pháp bảo ư?”
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi chẳng có pháp bảo gì cả”.