“Hả, cần tới hai trăm bộ băng châm sao?”, trong băng cung, băng chủ vừa mới tế bái xong bèn quay lại nhìn Chỉ Lan.
“Băng chủ, có gì mờ ám ở đây không ạ?”
Chi Lan thận trọng hỏi: “Lâm Chính mặc dù nhìn vô hại nhưng có vẻ rất giảo hoạt. Không thể không đề phòng được”.
“Đề phòng sao?” Băng chủ nhìn cô ta: “Ý của cô là?”
“Tôi thấy người này cũng chẳng có bản lĩnh gì, khoác lác là giỏi. Thay vì dựa vào anh ta thắng đại quyết tiên chủ thì chỉ bằng băng chủ tự xử lý, thuộc hạ cảm thấy thực lực của băng chủ sẽ dễ dàng đánh bật hai vị băng
chủ kia thôi”, Chi Lan nói.
Thế nhưng băng chủ chỉ lắc đầu: “Dị hỏa của người này có độ tinh thuần rất cao. Nếu dùng để luyện đan thì sẽ rất có hiệu quả”.
“Thế nhưng...”
“Cô không cần nói nữa. Thực ra tôi đã sớm sắp xếp rồi. Ban đầu tôi cũng không định hợp tác với anh ta. Anh †a cũng không xứng để tôi hợp tác nhưng đại quyết tiên chủ đã định ngày, tôi chỉ cân thống nhất được tiên tộc thì cũng sẽ không có liên quan gì tới người này nữa”, băng chủ thản nhiên nói.
Chi Lan nghe thấy vậy bèn chắp tay: “Băng chủ anh minh”.
Sau khi có được 200 bộ châm, Lâm Chính bèn khóa cửa phòng lại, không ra ngoài. Chi Lan mấy lần mang đồ tới nhưng đều do Ngạo Hàn Mai nhận chứ không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.
“Chủ của cô đâu”, Chi Lan hỏi “Minh chủ trị bệnh hao tổn tinh lực nên đang nghỉ
ngơi. Cô muốn gì?”, Ngạo Hàn Mai hỏi bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Đúng là đồ vô dụng, chữa trị có xíu mà đã thở. không ra hơi rồi”, Chi Lan cười khinh thường.
Ngạo Hàn Mai thấy cô ta đi xa bèn thở phào nhìn vào trong phòng trống không, không thấy Lâm Chính đâu.
'Tầm trưa, Lâm Chính lặng lẽ rời đi. Ngạo Hàn Mai không biết anh đi đâu. Cô ta lo lắng chờ đợi, hi vọng không bị phát hiện.
Nếu như để người của khu vực Thiên Tiên biết được Lâm Chính rời đi thì chắc chắn Lâm Chủ sẽ vô cùng tức giận. Hai bên mà đấu nhau thì chưa chắc Lâm Chính đã có thể sống sót.
“Minh chủ, mong anh mau bình an quay về”, Ngạo. Hàn Mai căng thẳng cầu nguyện.
Cứ thế một đêm dài trôi qua. Hôm nay là ngày đại quyết tiên chủ.
Người của khu Thiên Tiên đã tập trung từ lâu tại vị trí †rung tâm. Băng chủ đưa đám người Chỉ Lan đi tới. Nhìn hàng nghìn người tập trung trước mặt, băng chủ bèn gật đầu hỏi: “Người đó đâu”.
“Thuộc hạ đã cử người đi mời rồi”, Chỉ Lan chắp tay.
“Cô đích thân đi một chuyến, bảo anh ta mau tới. Nếu chậm trễ thì anh ta chết, cô cũng chết”, băng chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng”, Chi Lan vội vàng gật đầu rồi chạy đi.
“Người đâu, tại sao lề mề vậy”, Chi Lan lao đi, khi nhìn thấy Ngạo Hàn Mai trước cửa thì cô ta quát.
“Đại nhân, minh chủ của chúng tôi vẫn chưa dậ! Ngạo Hàn Mai sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Khốn nạn, không phải đã nói sáng sớm xuất phát sao. Tại sao giờ còn chưa đi. Còn chậm là các người sẽ mất mạng đấy”, Chỉ Lan chửi lớn sau đó đẩy Ngạo Hàn Mai ra và lao vào trong phòng.
Ngạo Hàn Mai tái mặt, vội vàng ngăn cô ta lại: “Đại nhân, minh chủ của chúng tôi không thích bị người khác. làm phiền khi đang nghỉ ngơi. Nếu mà làm vậy, một khi minh chủ tức giận thì sẽ mất hứng không đi nữa đấy”
“Không đi sao?”
Chi Lan nghe thấy vậy bèn cười lạnh: “Được, anh ta không đi thì các người cùng anh ta tới phòng bằng để chúng tôi luyện chế đi”.
“Cô...", Ngạo Hàn Mai cuồng cả lên. “Người đâu” “cớ
“Bắt những người này đi. Một giờ sau tất cả đều phải được giải quyết và đưa tới phòng băng”, Lan Chi phất tay. Các thành viên phía sau lao lên. Một lúc sau đã khống chế được đám người Ngạo Hàn Mai.
“Thả tôi ra”
“Các người định làm gì?”
“Buông tay ra”