Băng chủ khá bất ngờ: thế, anh còn muốn giết tôi báo thù cho người của cậu à?”
“Gây sự với anh thì sao? Sao.
“Tôi cảm thấy tôi không làm được”, Lâm Chính đứng dậy.
Băng chủ nhìn anh, không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại chỉ lắc đầu: “Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian của anh nữa. Những kẻ nô lệ này là người của anh thì tôi trả lại cho anh. Chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác. Đại quyết tiên chủ anh đừng để xảy ra sơ suất, nếu
không món nợ ngày hôm nay tôi sẽ tính gộp đấy”.
Băng chủ lên tiếng. Vài người nô lệ chẳng là gì, có được đại quyết tiên chủ mới là điều quan trọng.
Vì điều đó cô ta có thể nhẫn nhịn được.
“Hàn Mai, cô có bao nhiêu người bị bắt tới đây?”, Lâm CHÍnh hỏi.
“Tổng cộng 27 người”.
“Vậy những người khác đều ở trên núi băng đúng không?”
“Gô bảo ai còn đi lại được tới đó đón bọn họ, rõ chưa?”
“Được”, Ngạo Hàn Mai gật đầu.
Có người nhanh chóng chạy lên núi băng đưa người của thế gia Ngạo Tuyết tới. Chỉ có điều là chỉ có 17 người, thiếu mất 10 người.
“Những người khác đâu”, Ngạo Hàn Mai bàng hoàng hỏi.
“Gia chủ, chúng tôi cũng không biết. CHúng tôi đã chạy đi khắp rồi mà chỉ có 17 người thôi”.
“Gia chủ, từ lúc chúng tôi bị áp giả lên núi thì không thấy mấy người Ngạo Lôi. Tôi nghĩ chắc là bọn họ bị đám người này hại rồi”
Một người nhà họ Ngạo Tuyết vừa quay trở về tức giận lên tiếng.
“Cái gì?”, Ngạo Hàn Mai run rẩy hô lên.
Lâm Chính lập tức nhìn băng chủ: “Cô giết người của tôi”.
“Chúng tôi chưa bao giờ chủ động giết người. Những người bị bắt chỉ được điều đi làm việc cho tới khi chết thôi. 10 người của anh có thể đã bị mệt và chết rồi. Anh †ìm ở đây xem, nếu không tìm thấy thì có lẽ thi thể của họ đã bị sử dụng rồi”.
Băng chủ nói xong định rời đi. Lâm Chính tức giận siết chặt nằm đấm. Nổi giận với băng chủ vì người đã chết chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nếu như nổi giận mà đấu nhau với đối phương thì anh sẽ bị bất lợi.
Khi đó không biết anh có thoát khỏi đây được hay không nhưng chắc chắn là đám người Ngạo Hàn Mai sẽ bị giết chết.
“Đáng ghét, một lũ súc sinh”. “Minh chủ, chuyện này lẽ nào bỏ qua”.
“Bọn họ giết người của chúng ta, lẽ nào chúng ta không đòi lại công bằng sao?”
“Minh chủ...”
Người của thế gia Ngạo Tuyết tức giận lên tiếng. Họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hi vọng. Nhưng anh chỉ hít một hơi thật sâu: “Mọi người bị thương không hề nhẹ, xử lý vết thương trước đi”.
“Minh chủ”, đám đông không dám tin.
“Mau xử lý vết thương đi, nghe thấy chưa?”, Ngạo Hàn Mai hét lên. Đám đông đành nhẫn nhịn bỏ đi.
“Đi theo tôi, băng chủ đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người rồi. Mọi người chỉ được ở đó nghỉ ngơi, không được đi đau cả, bao gồm cả anh”, Chi Lan lên tiếng.