Lâm Chính giật mình khi thấy Hoa Thiên Hải bước vào.
“Hao băng chủ? Sao ông lại tới rồi?”
“Bái kiến minh chủ”, Hoa Thiên Hải vội vàng chắp. tay.
“Hà tất phải khách sao? Mau ngồi xuống. Nếu biết là ông tới thì tôi đã mời vào lâu rồi”, Lâm Chính mỉm cười, để Từ Thiên rót trà.
“Minh chủ khách sáo rồi”.
“Rốt cuộc có chuyện gì mà ông phải đích thân chạy tới đây thế?”
Mặc dù Hoa Thiên Hải đi theo Lâm Chính nhưng vị trí của ông ta trong liên minh vẫn rất cao. Dù sao thì thực lực của Hoa Thiên Hải cũng phủ rộng như thế. Liên mình ngoài vài thế lực như vậy ra còn có Vu Hồng cũng rất mạnh.
Điều khiến Hoa Thiên Hải phải đích thân tới chắc. chắn không thể là chuyện nhỏ. Hoa Thiên Hải không nói gì, chỉ thận trọng lấy một chiếc túi ra đặt lên bàn.
Lâm Chính hoang mang. Lúc mở túi ra anh mới phát hiện bên trong là một vài loại dược liệu. Số dược liệu này được Hoa Thiên Hải dùng chân khí bảo vệ để không bị hỏng. Lâm Chính trố tròn mắt, đưa tay ra quan sát một lúc sau anh reo lên vì vui mừng.
“Tốt, tốt lắm, đây đều là những loại dược liệu tuyệt đỉnh cả”, Lâm Chính ôm lấy.
Đây là những loại dược liệu mà người của tôi đã thu thập trong thời gian qua. Sợ bị hỏng nên tôi đích thân mang tới. Ngoài ra thế gia Ngạo Tuyết cũng truyền tin tới nói rằng những loại mà cậu cần hiện tại không dễ tìm nên xin cứu viện từ tôi”.
Hoa Thiên Hải lấy ra một bức thư, đưa tới. Lâm Chính nhận lấy, khẽ chau mày: “Ông đưa người của Ngũ Phương Băng Nguyên đi một chuyến. Nơi có loại thuộc. này rất nguy hiểm, thế gia Ngạo Tuyết vừa xảy ra biến cố, cần thời gian ổn định, nếu có ông đi thì chắc sẽ thành công”, Lâm Chính nói.
“Tuân lệnh, minh chủ”. “Phải rồi trên đường đi cũng khá vất vả. Ông đừng vội về, hôm nay ở đây nghỉ ngơi, ngày mai đi cũng không muộn”, Lâm Chính cười nói.
Hoa Thiên Hải giật mình, khuôn mặt để lộ nụ cười khổ: “Cũng được...dù sao Vi Vi cũng muốn ở lại một tối”.
*Ồ? Hoa Vĩ Vi cũng tới à?”, Lâm Chính ngạc nhiên. “Tôi bảo nó ở dưới đợi để tránh làm phiền minh chủ”.
“Không có gì, đã lâu không gặp, bảo cô ấy lên đây. cùng ăn cơm đi”.
“Cảm ơn minh chủ”.
Rời khỏi học viện Huyền Y Phái... Thiết Lộng Võ bật lửa châm thuốc nhưng bật mãi không được.
Người bên cạnh vội vàng đưa bật lửa tới, suýt nữa thì đốt cháy luôn tóc ông ta.
“Chết tiệt”, Thiết Lộng Vũ tức tới mức tát cho người kia một phát. Ông ta chẳng buồn hút nữa.
“Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao anh lại tỏ ra khúm núm trước Lâm Chính như vậy chứ?”, Thiết Lộng Văn không nhịn được bèn hỏi.
“Khúm núm? Chẳng qua là vì mạng sống thôi, mọi người không phải người của giới võ đạo nên không biết khi đó hcungs ta đang rơi vào tình cảnh nào”.
Thiết Lộng Vũ trừng mắt vậy thì chúng ta xong đời “Nếu vừa rồi tôi không làm
“Cái gì?”, Thiết Lộng Văn bàng hoàng “Nghe này, lập tức tới Thượng Hỗ tìm Thích Ân Mưu, dù là bắt thì cũng phải bắt ông ta tới giao cho thần y