“Muốn đuổi theo tôi ư? Hừ, không có cửa đâu”.
Đại đương gia chui vào một đường hầm bí mật, liên tục chạy ra ngoài.
Mặc dù Huyết Hồ vào hang núi này không lâu nhưng hắn đã xây dựng rất nhiều đường hầm bí mật trong hang núi này dùng để chạy trốn.
Đây là con đường sinh tồn của Huyết Hồ.
Thỏ khôn còn có ba lỗ để chạy, Huyết Hồ hắn có thể không chuẩn bị đường lui được sao?
'Trong mười mấy đường hầm bí mật này có rất nhiều đường cụt, đi vào chưa chắc có thể ra được, trong đó chỉ có ba hướng khác nhau dẫn ra ngoài núi.
Đại đương gia tin chắc đối phương sẽ không đuổi kịp mình dễ dàng như thế.
“Hãy đợi đấy liên minh Thanh Huyền! Họ Lâm kia, đợi ông đây thoát khỏi đây, chắc chắn sẽ trả thù các cậu, khiến các cậu không được yên ổn”.
Đại đương gia nghiến răng nói, cũng tăng nhanh bước chân.
“Anh đi đâu đấy?”
Lúc này một bóng người bỗng xuất hiện phía sau Đại đương gia.
Đại đương gia giật mình, quay phắt người lại. Chỉ thấy Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn. “Không thể nào! Sao... sao cậu có thể đuổi kịp?”
Đại đương gia kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, mặt viết đầy chữ không thể tin được.
“Anh chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Buông tay chịu trói? Hừ! Cậu nằm mơ đi! Tôi biết chắc chắn là cậu bảo từng người vào từng đường hầm bí mật tìm tôi nhỉ? Ha ha ha, Lâm minh chủ, cậu thật nỡ bỏ lại mạng của thuộc hạ cậu à? Cậu không biết các đường hầm bí mật khác đều chứa đầy cơ quan bí ẩn, họ vào đó là đi vào chỗ chết sao?”
Đại đương gia cười nhạo.
“Bọn tôi chỉ đi vào một đường hầm bí mật này thôi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Không thể nào, lúc tôi vào không ai nhìn thấy cả”.
Đại đương gia hừ một tiếng.
Ngay sau đó.
Soạt...
Rất nhiều tiếng bước chân vang lên sau lưng Lâm Chính.
Là mấy người Vu Hồng đuổi theo đến. Đại đương gia trố mắt.
Người của liên minh Thanh Huyền... đều đuổi đến đây thật rồi?
Hắn không dám do dự, quay đầu bỏ chạy.
Hắn như phát điên, không dám quay đầu lại nhìn, chỉ liều mạng chạy về phía trước.
Không lâu sau, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa đá ở cuối đường hầm.
Ẩm!
Đại đương gia cách không trung dùng sức đẩy cánh cửa đá đó ra, chui đầu ra ngoài.
Đến khi cả người đã ra khỏi cửa đá, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, đồng thời kéo cơ quan được giấu trong dây leo bên cạnh cửa.
Rầm rầm...
Trong cánh cửa vang lên tiếng trầm đục như thể cơ quan nào đó được khởi động.
“Đủ cho các người chết hết rồi”.
Đại đương gia nhếch môi cười, xoay người chạy trốn.
Nơi này là sau lưng núi, rất ít người qua lại, tựa vào vách đá.
Đại đương gia vội vàng chạy đến con đường nhỏ bên vách đá.
Bên cạnh vách đá có một con đường mà hắn đã tốn hết nửa năm để đào, con đường nhỏ cực kỳ dốc, chỉ có thể chứa được một bàn chân.
Đồng thời bên này cũng được bày bố pháp trận trọng lực, khí kình không đủ để kéo cơ thể của một người bay lên, ngoài việc đi bộ xuống núi, một khi rơi xuống đáy vực, bất kỳ ai cũng sẽ bị nghiền nát.
“Hừ, đuổi theo tôi? Cậu nằm mơ đi".
Đại đương gia lộ ra vẻ khinh thường, tăng nhanh bước chân.
Nhưng đi một hồi, bước chân hắn chậm lại.