Chương 469: Thỏa hiệp
Lâm Chính không phải kẻ ngốc, nếu như không có nội gián, với thái độ muốn gấp rút biết được Lâm Chính làm thế nào giải được câu đó của mấy người Phùng Thạch thì chắc chắn bọn họ sẽ không do dự thông báo cuộc thi kết thúc sau đó lôi Lâm Chính đi hỏi.
Vì chẳng còn gì để nói nữa rồi. Lâm Chính đã một mình ôm cả ba vị trí. Thế nhưng…Phùng Thạch lại do dự. Mấy vị giảng sư vẫn muốn thi lại…Vậy thì chẳng phải vấn đề đã quá rõ ràng rồi sao?
Cuộc thi này, người đứng đầu quan trọng hơn là đáp án của câu hỏi về nhân sâm nhiều.
Quả đúng là như vậy. Phùng Thạch do dự không quyết lúc này bặm môi: “Học sinh Mặc Tiểu Vũ, cậu cũng thấy đấy. Chuyện này rất đáng nghi, vì vậy…kết quả cuối cùng của cuộc thi…cần phải bàn bạc thêm!”
“Trước đó không phải thầy nói coi trọng chứng cứ sao? Nói em gian lận, vậy chứng cứ đâu?”, Lâm Chính hỏi ông ta.
“Để nhà trường điều tra”, Phùng Thạch thản nhiên nói.
“Điều tra? Điều tra bao lâu?"
“Nhanh thôi”, Phùng Thạch có vẻ không muốn nói nhiều, chỉ hô lớn: “Do quá trình thi đấu xảy ra chút vấn đề nên trận đấu tạm dừng tại đây, các vị đợi một chút”.
Dứt rời, cả hội trường trở nên sục sôi
“Chuyện gì vậy?”
“Kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
“Chuyện gì vậy?”
Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Đám học sinh cũng cảm thấy nghi ngờ, thế nhưng những học sinh lớp cao có vẻ hiểu ra nhiều điều.
Phùng Thạch quay người rời đi, mấy người Tư Đồ cũng vậy. Thế nhưng có một bộ phận các thầy cô thì vẫn ở lại, trong đó bao gồm cả giảng sư Triệu từng dạy cậu y thuật.
Giảng sư Triệu bước lên bục, kéo Lâm Chính qua một bên. Giảng sư Chu, giảng sư Đường cũng bước tới.
“Thầy nói này Mặc Tiểu Vũ. Cậu sao thế? Chẳng hiểu chuyện gì cả? Cậu có biết là cậu đang làm gì không? Cậu cứ phải làm khó Kỳ Dược Phòng như vậy mới được hả?”, giảng sư Triệu trầm mặt, trừng mắt với Lâm Chính.
Lâm Chính khựng người. Lúc này chỉ nghe giảng sư Đường lầm bầm: “Tiểu Vũ à, cậu biết đấy, vị trí số một lần này cũng sẽ quyết định phòng chủ cho nhiệm kỳ sau. Mặc dù thiên phú của cậu không tệ, cũng rất thông minh nhưng còn chưa đủ tiêu chuẩn để trở thành phòng chủ. Thầy thấy, cậu mau từ bỏ đi. Thầy sẽ nói phó phòng chủ để lại giải hai, giải ba cho cậu. Hiểu chưa?"
“Thằng bé này chẳng hiểu chuyện gì cả?”, giảng sư Chu hừ giọng.
“Đúng vậy!”
Mấy giảng sư lầm bầm. Lâm Chính đã hiểu ra rồi. Phùng Thạch nói là điều tra nhưng thực ra là để có thời gian nhờ người khuyên anh…
Cũng phải, Lâm Chính cùng lúc lấy cả ba giải, thắng tuyệt đối mà giờ để Kỳ Dược Phòng thu lại giải nhất thì đương nhiên phải để anh đồng ý thôi. Dù dùng cách gì mà ép anh thì cũng chỉ làm tổn hại danh tiếng của Kỳ Dược Phòng.
Thế nên tốt nhất để anh tự lên tiếng. Người đang cảm thấy bực bội nhất có lẽ là Tiêu Sĩ Kiệt.
Ban tổ chức bỏ vòng ba, thi thẳng vòng này để quyết định người thắng cuộc chính là vì phía trên đã chọn trước cậu ta. Số nhân sâm này được ngụy tạo vỏ ngoài là giả, chỉ cần cậu ta có thể nhớ được dấu vết mà trước đó người của Kỳ Dược Phòng để lại và giành được trước là được. Ở đây người mạnh nhất là Huyền Dược thì cũng cần tới mười, hai mươi phút mới phát hiện ra. Nếu trong vòng 5 giây cậu ta tìm ra được thì được nhiên là nhanh hơn Huyền Dược và sẽ giành được vị trí số một.
Dùng cách thực ra là không công bằng với người khác nhưng là công bằng với Huyền Dược rồi.
Thế nhưng cũng không có cách nào khác, Huyền Dược là người của một gia tộc ẩn thế, cậu ta không thể nào ở lại Kỳ Dược Phòng nên Kỳ Dược Phòng cũng không thể bồi dưỡng cậu ta nhiều. Tiêu Sĩ Kiệt thì khác.
Dù là cậu ta hay là người của Kỳ Dược Phòng thì đều không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển đột ngột thế này.
Một kẻ tầm thường như Mặc Tiểu Vũ lại có thể chọn ra ba cây nhân sâm nghìn năm cùng một lúc, thậm chí đến cậu ta còn không kịp làm gì…
Thế nên Tiêu Sĩ Kiệt mới cuống cả lên, chẳng còn nghĩ được nhiều nữa, đổ ngay cho Mặc Tiểu Vũ tội gian lận. Cuối cùng thì việc cậu ta lên tiếng cũng giúp các giảng sư khác có thêm thời gian đi khuyên can Lâm Chính
Giờ chủ yếu để xem Mặc Tiểu Vũ quyết định thế nào. Tiêu Sĩ Kiệt hừ giọng nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Mấy giảng sư cũng đã nói thẳng ra hết rồi.
Thế nhưng Lâm Chính từ đầu tới cuối…chẳng thể hiện ra biểu cảm gì mà chỉ im lặng nhìn đám đông.
“Tiểu Vũ, không cần nói nhiều nữa, lát nữa cậu chủ động một chút, nhận sai rồi nói với mọi người đúng là cậu gian lận nên mới biết được ba cây nhân sâm đó. Như vậy phó phòng chủ cũng dễ ăn nói, cậu cũng đỡ khó xử. Mọi người đều có thể bỏ qua. Vậy chẳng phải là tốt nhất sao? Cậu cứ tiếp tục như này thì tất cả đều bất lợi cả, rõ chưa?”, giảng sư Triệu gằn giọng.
“Các thầy muốn em chủ động nhận là mình gian lận ạ?”, Lâm Chính chau mày.
“Cậu chỉ có thể làm vậy thôi!”
“Tại sao ạ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Giảng sư Triệu tái mặt, không biết phải giải thích thế nào.
Thế nhưng những giảng sư bên cạnh thì hừ giọng: “Bời vì phía trên đã quyết định trước đó là vị trí số một phải là của Tiêu Sĩ Kiệt. Giờ cậu phá hoại kế hoạch, vậy thôi. Mặc Tiểu Vũ tôi nói cậu biết, nếu cậu không chịu thừa nhận thì không những không có được gì mà thậm chí còn không được làm ở cả Kỳ Dược Phong nữa. Cậu cảm thấy như vậy…có đáng không?”
“Cậu là đồ ngốc hay sao mà định đối đầu với Kỳ Dược Phòng?”, một vị giảng sư khác lên tiếng.
Đám đông nhao nhao lên nói, họ chẳng hề giấu diếm điều gì nữa. Lúc này, Lâm Chính đã có cách của mình. Anh chỉ thản nhiên cười và xua tay: "Các vị giảng sư đã nói vậy thì em sẽ phối hợp với các thầy”.
Đám đông nghe thấy vậy thì sắc mặt mới dịu xuống đôi chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!