“Vẫn còn già mồm?”.
Ngạo Ly Phượng hiển nhiên không tin.
“Lâm minh chủ, đầu óc anh có vấn đề à? Bây giờ anh thừa nhận, thì tộc nhân chỉ càng căm ghét chúng ta hơn. Bọn họ vốn dĩ đã nghỉ ngờ và không tin tưởng chúng ta, bây giờ anh thừa nhận như vậy, chỉ sợ chúng ta càng khó chống lại thế gia Ngạo Tuyết hơn”.
Ngạo Vi Âm trầm giọng nói, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Cô ta vốn định sống chết không nhận tội, nhưng
Lâm Chính đã thừa nhận, thì tức là mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, nói với Sở Thu ở bên cạnh: “Sở Thu, mang đồ ra đây”.
“Vâng, minh chủ”.
Sở Thu gật đầu, lấy một chiếc điện thoại ra. Đó là điện thoại của Lâm Chính.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ông bảo tôi nói hươu nói vượn? Vậy tôi sẽ cho ông xem chứng cứi”.
Lâm Chính giơ điện thoại cao lên, đồng thời mở video.
Video hiển thị cảnh tượng Lâm Chính và Ngạo Thiên Sương đang đánh nhau.
Hóa ra Lâm Chính đã đề phòng trước, dặn Sở Thu ở trên núi dùng điện thoại quay lại cảnh này.
Ngạo Ly Phượng thấy thế, sắc mặt lập tức sa sầm, nhưng ông ta vẫn chưa hết hi vọng, khẽ gầm lên: “Vậy thi thể của Băng Điểu trên Hàn Sơn thì cậu giải thích thế nào? Chúng tôi phát hiện thi thể Băng Điểu đã bị tách rời ở dưới tầng hầm của tộc Diệp Mạch! Các cậu tư tàng thứ này, lẽ nào không có tội?”.
“Băng Điểu do tôi giết, thi thể đương nhiên là của tôi, vậy cũng là có tội sao?”.
Lâm Chính lập tức đáp.
“Nói vậy là những người chết trên Hàn Sơn của tộc Sương Mạch cũng là anh giết?”.
Ngạo Hỏa Vân nói.
“Bọn họ bị Băng Điểu giết, không liên quan đến tôi”. Lâm Chính lắc đầu.
“Anh...”
“Còn nữa, Ngạo Hỏa Vân, anh nghĩ các anh vô tội sao?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!