“Ngạo Hàn Mai, các người không còn đường lui rồi, mau thả cậu Thạch rai”
Một người của tộc Sương Mạch nói với khuôn mặt không biểu cảm.
“Đừng nói nhảm nữa, Ngạo Thạch là con trai út mà Ngạo Băng Hổ yêu thương nhất, nếu anh ta chết ở chỗ này, mấy người không sợ sẽ không giải thích được với Ngạo Băng Hổ sao? Thả người của bọn tôi ra, nếu không †ôi sẽ cho anh ta chết chung với tôi!”
Ngạo Hàn Mai gắn giọng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.
Đôi mắt của đám người Ngạo Lăng sáng bừng lên, như nhìn thấy hy vọng được sống.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên:
“Ra tay đi, giết hết những người này, Ngạo Thạch sống hay chết không quan trọng!”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều run lên.
Nhưng họ lại nhìn thấy Ngạo Hỏa Vân dẫn theo vài cường giả đang chạy tới.
“Anh cả?” Ngạo Thạch ngẩn người. Hô hấp của Ngạo Hàn Mai cũng đình trệ.
“Không thể vì Ngạo Thạch mà thả hổ về rừng được, ra tay đi, giết hết bọn chúng!”
Ngạo Hỏa Vân vô cảm hét lên, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Người của tộc Sương Mạch nghe thấy thế thì không do dự nữa, đồng loạt lao về phái Ngạo Hàn Mai.
Đôi mắt của Ngạo Hàn Mai thất thần, tay cầm kiếm cũng mất hết sức lực.
Cô ta biết, tộc Diệp Mạch... đã đến lúc biến mất rồi.
Ngạo Hàn Mai nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập. nỗi buồn vô tận.
Nhóm người Ngạo Lăng cũng vậy, họ không còn nhìn thấy một chút hy vọng nào nữa, cũng không còn sức để phản kháng.
Nhưng vào ngay lúc này...
Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp... Tiếng vó ngựa từ nơi cách đó không xa vọng tới.
Cả nhóm người Ngạo Hỏa Vân đều giật mình, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lại nhìn thấy có vô số bóng người xuất hiện ở bên trong gió tuyết.
“Ai đó?” Ngạo Hỏa Vân cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào những bóng người ở nơi xa, lập tức hét lên.
Tuy nhiên đối phương không trả lời mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Ngạo Hàn Mai cũng không thể không quay đầu sang chỗ khác.
Mãi đến khi bóng người ấy đến gần, cách chỗ của mọi người tầm trăm mét, mới nhìn rõ được gương mặt của người kia.
“Lâm Chính?”
Ngạo Hàn Mai lẩm bẩm.
Lâm Chính cưỡi một con ngựa băng màu trắng, mặt không biểu cảm chậm rãi đến gần, khi nhìn thấy cảnh này anh nhíu mày lại.
“Ngạo Hỏa Vân, anh, muốn giết vợ của tôi sao?”
“Lâm Chính, anh đừng nôn nóng, giết tộc Diệp Mạch trước, tiếp theo sẽ là Thanh Huyền Tông của anh!”
Ngạo Hỏa Vân lấy lại tinh thần, lạnh lùng hừ một cái.
Nhưng khi những câu nói này vừa dứt, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Chỉ nhìn thấy ở sau lưng của Lâm Chính càng lúc càng xuất hiện nhiều người.
Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn... Đông đúc dày đặc, giống như một biển người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!