Nhìn thứ chất lỏng đen ngòm trên người Ngạo Hồng Hỏa, Lâm Chính không khỏi cau mày.
"Dị hoả?"
Ngạo Hỏa Vân ánh mắt dừng lại trên người Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Nếu anh có khả năng này thì cũng không phải không có hy vọng đánh bại Ngạo Thiên Sương. Bởi vậy anh càng thêm đáng ngờ”.
"Vậy thì sao?" "Anh, nhất định phải chết!" Ngạo Hoả Vân quay người lại, khàn giọng đáp.
"Vậy được, dù gì Hàn Mai cũng đang quay phim lại, chúng ta cược một ván đi. Những việc mỗi người nói và làm ở đây đều được ghi lại bằng điện thoại, nếu các người có thể diệt khẩu chúng tôi thì đương nhiên có thể huỷ bằng chứng trong điện thoại. Vậy thì tất cả nhưng việc xảy ra ở đây sẽ không ai biết được".
Lâm Chính ung dung mỉm cười nói: "Nhưng nếu các người thua, chưa nói đến việc tôi giết sạch các người. Ít nhất thì các người không cướp được chiếc điện thoại, vậy thì các người sẽ làm kiên lụy đến toàn bộ tộc Sương Mạch".
Anh dứt lời, những người kia đều sững lại.
Đến Ngạo Hoả Vân cũng dừng bước.
Ngạo Hàn Mai chợt hiểu ra.
Chẳng trách Lâm Chính bảo cô lấy điện thoại di động của mình ra quay phim!
Hóa ra là Lâm Chính muốn dọa những người này!
Điện thoại di động này đã ghi lại tất cả mọi việc, nếu Ngạo Hỏa Vân không động thủ thì đây chỉ coi là một cuộc xung đột, sẽ không thành vấn đề lớn, Ngạo Hồng Hỏa hoàn toàn có thể giải quyết được.
Nhưng nếu hai bên chính thức giao chiến với nhau, và Ngạo Hỏa Vân là người ra tay trước....Trong trường hợp đó nếu Lâm Chính bị tiêu diệt thì mọi chuyện không có gì đáng nói. Nhưng nếu không tiêu diệt được Lâm Chính thì đoạn phim trong điện thoại sẽ bị phơi bày trước mặt toàn bộ gia tộc, và mọi người trong tộc Sương Mạch sẽ phải chịu trách nhiệm.
Tính chất của việc mưu hại người đồng tộc này là vô cùng nghiêm trọng.
Nếu sự việc xảy ra, tộc Sương Mạch sẽ bị đàn áp và rất nhiều người sẽ chết.
Ngạo Hỏa Vân do dự một lúc.
"Ngạo Hỏa Vân, vị hôn phu này của tôi không phải là người bình thường. Có lẽ anh cũng đã nghe danh anh ấy rồi. Khi các liên minh bao vây núi Thiên Thần, Diệp Viêm đã sử dụng cảnh giới Lục Địa Thần Tiên của mình để áp. đảo cả đội quân, đến cả các anh hùng lừng lẫy cũng đã bị đánh bại. Sở dĩ thắng trận là do một mình vị hôn phu của tôi lật ngược tình thế, một mình đấu với Diệp Viêm. Anh ấy có thể đấu với Lục Địa Thần Tiên, các người muốn giết chúng tôi ở đây cũng chưa chắc đã thành công!"
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nói.
"Cái gì? Anh ta chính là người một mình chiến đấu với cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sao?”
"Ngay cả Diệp Viêm cũng không giết được hắn? Thật hay giả vậy?"
'Tất cả mọi người trong tộc Sương Mạch đều sững sờ và vô cùng kinh hãi.
Nhưng Ngạo Hỏa Vân đã lấy lại bình tĩnh.
Anh ta im lặng nhìn hai người họ hồi lâu rồi khàn giọng nói: "Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu anh đã bày ra một canh bạc lớn như vậy thì chúng ta cứ cược một ván đi".
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai run rẩy, tay câm điện thoại không khỏi run lên.
"Ngạo Hỏa Vân! Anh có thể đấu lại cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sao?"
Ngạo Hàn Mai nghiến răng và quát lên, cố gắng khiến Ngạo Hỏa Vân thay đổi ý định.
Nhưng Ngạo Hỏa Vân liên tục lắc đầu.
"Tôi đã lệnh cho người của mình trong một đêm điều tra chỉ tiết về vị hôn phu này của cô, cũng như toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong trận chiến đó. Lâm minh chủ này của cô thực ra không mạnh như người ta nói!"
"Sở dĩ anh ta có thể địch lại Lục Địa Thần Tiên là vì đã đánh cắp thuật pháp của Lôi Trạch Thiên Các, sử dụng hàng trăm nghìn người để bố trí mấy chục trận pháp siêu cấp tăng cường sức mạnh!"
"Nói đơn giản, anh ta chỉ là mèo mù vớ cá rán mới có thể ngăn cản cao thủ Lục Địa Thần Tiên. Còn muốn giết cao thủ Lục Địa Thần Tiên với anh ta cũng khó như: leo lên trời".
"Bây giờ, không có hàng trăm nghìn người ủng hộ, không có linh đan để tăng sức mạnh. Anh ta sao? Chẳng qua cũng chỉ có vậy, làm sao có thể so sánh với tôi?"
Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng nói.
Những lời này dường như đã phơi bày toàn bộ về Lâm Chính.
Đồng tử của Ngạo Hàn Mai co rút lại và vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.