'Thâm ý của Ngạo Đại Nhĩ đã quá rõ ràng.
Người của tộc Sương Mạch đã có kế hoạch xử lý hai người họ từ trước.
Nếu Ngạo Hàn Mai tiến vào Hàn Sơn, ở nơi hoang vu không người, bọn họ có thể lặng lẽ giết chết hai người, thần không biết quỷ không hay.
Nếu hai người không lên núi, thì bọn họ sẽ dẫn hung thú đến chỗ hai người, mượn cớ tiêu diệt hung thú để giết hai người. Đến lúc trở về thế gia cứ nói là hung thú giết chết hai người, không liên quan đến bọn họ.
"Hay cho chiêu mượn dao giết người! Người của tộc Sương Mạch đúng là bỉ ổi!".
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu đã vậy thì chúng ta về thôi”.
Lâm Chính bình thản nói.
"Không được về, nếu đi săn mà lâm trận bỏ chạy, thì tộc Diệp Mạch chúng tôi sẽ bị sỉ nhục, tôi và anh cũng. sẽ bị muôn người phỉ nhổ, không còn chỗ dung thân nữa".
Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói: "Thế gia Ngạo Tuyết cực kì coi trọng vinh dự và thể diện, bọn họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này!".
"Đi không được, ở không xong, ý cô là sao? Ở đây chờ chết à?".
Lâm Chính nhíu mày nói.
Ngạo Hàn Mai vô cùng khó xử.
Ngạo Đại Nhĩ đảo mắt, cười nói: "Tôi biết một con đường tắt, có thể xuyên qua Hàn Sơn mà thân không biết quỷ không hay, các cô có muốn đi không?".
"Đường tắt?", Ngạo Hàn Mai nhìn hắn.
"Đúng, gần như không ai biết đến, tôi đưa các cô đi đường này, trên đường đi các cô có thể tùy ý săn hai con hươu băng, sau đó trở về từ bên kia núi. Như vậy chẳng phải vừa tránh được tộc Sương Mạch, vừa săn được thú để dễ bề ăn nói sao? Vậy là vẹn cả đôi đường!".
Ngạo Đại Nhĩ nói.
Ngạo Hàn Mai nghe thấy thế liên sáng mắt lên, lập. tức nói: "Được, chúng ta đi đường tắt, anh mau đưa chúng tôi đi đi".
"Việc này..."
Ngạo Đại Nhĩ nhìn đông ngó tây, không hề có ý định cất bước.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, lấy ngay mấy món trang sức giá trị trên trời ra, nhét vào tay Ngạo Đại Nhĩ.
"Được rồi, mời hai người đi lối này".
Ngạo Đại Nhĩ lập tức tươi tỉnh, thúc ngựa tiến về phía trước, dẫn đường cho hai người.
Anh ta dẫn hai người đi vòng quanh chân núi, cho đến khi tới phía Tây, thì men theo vách núi cheo leo tiến về phía trước.
Đường tắt quả thực khúc khuỷu, nhưng Ngạo Đại Nhĩ rất quen đường thuộc lối.
"Hàn Sơn này tôi đã đến không dưới 100 lần, người của tộc chỉ dưới chúng tôi sống ở ven thành, cứ rảnh rỗi là mọi người lại xuất thành, lên núi chơi, thế nên cuộc đi săn này đối với chúng tôi cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng nếu kiếm được chút đỉnh thì tôi cũng rất vui vẻ".
Ngạo Đại Nhĩ đi ở phía trước cười nói.
"Anh chắc chắn con đường này sẽ không bị người ộc Sương Mạch phát hiện ra chứ?", Ngạo Hàn Mai của hỏi.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ không bị bọn họ phát hiện! Con đường này không có mấy người biết, cho dù có biết nhưng ai mà ngờ được chúng ta lại đi đường này chứ?".
Ngạo Đại Nhĩ cười nói.
Ngạo Hàn Mai không nói gì, mà nhỏ giọng nói với Lâm Chính: "Anh cảm thấy người này đáng tin không?".
"Cô sợ người này do Ngạo Hỏa Vân phái tới dụ chúng ta vào bãy sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tôi nghĩ là có khả năng".
"Yên tâm đi, không phải đâu”.
"Tại sao?".
"Bởi vì vừa nãy Ngạo Đại Nhĩ nói Ngạo Hỏa Vân sẽ dụ hung thú đến chân núi để giết chúng ta, đây là một cách khả dụng. Nếu Ngạo Hỏa Vân thực sự muốn ra tay, thì dùng chiêu đó là được rồi, không cần phải bảo Ngạo Đại Nhĩ đến đây cho thêm phiền phức".
Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
"Vẫn là Lâm minh chủ sáng suốt anh minh!".
Ngạo Đại Nhĩ đi ở phía trước bất ngờ ngoảnh lại, giơ ngón tay cái lên cười nói.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy: "Anh nghe thấy sao?".
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi trời sinh tai to, trời sinh thuận phong nhĩ!".
Ngạo Đại Nhĩ cười nói. Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ ngại ngùng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ghìm cương dừng lại, đanh mắt nhìn phía trước, hình như đang quan sát gì đó.
"Sao vậy?", Ngạo Hàn Mai hỏi.
Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Ngạo Đại Nhĩ ở phía trước cũng dừng lại, căng thẳng nhìn xung quanh.
Ánh mắt sợ hãi tột độ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!