“Các vị tới Lôi Trạch Thiên Các, mời ngồi”, Hạo Thiên nói.
“Không cần đâu”, Ngạo Thiên Sương phất tay, liếc nhìn đám đông
*W¡ nào là Lâm minh chủ?”, Ngạo Thiên Sương không bưồn nhìn Ngạo Hàn Mai dù chỉ một lần.
“Là tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đi cùng tôi một chuyến”, Ngạo Thiên Sương nói tiếp.
“Đi đâu”
“Tới thế gia Ngạo Tuyết”.
“Làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi cùng tôi là được. Ngựa đã chuẩn bị ở bên ngoài rồi”, Ngạo Thiên Sương thản nhiên nói rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng khi thấy Lâm Chính không đả động gì thì anh ta chau mày: “Tôi nói anh không hiểu à?”
“Không phải, chỉ là tôi không đồng ý thôi”.
“Anh...từ chối tôi sao?”, Ngạo Thiên Sương liếc nhìn.
“Vô duyên vô cớ tại sao tôi phải theo anh tới thế gia Ngạo Tuyết?”
“Anh không có quyền từ chối. Lâm minh chủ, trong mắt tôi liên minh Thanh Huyền chẳng là gì, tôi muốn tiêu diệt thì dễ như trở bàn tay thôi”.
Ngạo Thiên Sương nói tiếp: “Nếu như không phải có Thiên Hạo đại nhân ở đây thì tôi đã không tốn lời rồi. Tôi nói với anh là đã nể anh lắm rồi. Đừng không biết điều như thế. Đi cùng tôi, nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân tay của anh và đưa anh đi đấy”.
Giọng nói của anh ta vô cùng ngạo mạn, nhưng anh †a có đủ tư cách làm như thế. Thực lực của anh ta cao hơn của Ngạo Hàn Mai. So với Lâm Chính thì cũng không kém bao nhiêu, đương nhiên, điều kiện là Lâm Chính không sử dụng toàn bộ sức lực.
“Ngạo Thiên Sương, anh đừng quá đáng quá, Lâm minh chủ là người của tôi”, Ngạo Hàn Mai hừ giọng, đập bàn.
“Người của cô?”, Ngạo Thiên Sương nhìn Ngạo Hàn Mai với ánh mắt ác cảm.
“Lâm minh chủ đã quyết định đính hôn với tôi rồi, anh ấy chính là chồng chưa cưới của tôi”.
“Hả?”, Ngạo Thiên Sương khá bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu
“Đúng là cái loại tiện nhân có thể làm được, để có được chức vị thì cô không từ thủ đoạn nhỉ".
“Anh chắc lại không?”
Ngạo Hàn Mai để lộ vẻ tức giận nhưng cô ta không phát tiết mà chỉ hừ giọng: “E rằng lần này anh tới đây công cốc rồi. Lâm mãnh chủ đã hứa cùng tôi về nhà họ Ngạo rồi. Anh về đi”.
“Vậy à”, Ngạo Thiên Dương suy nghĩ. Sau đó anh ta không nói gì, chỉ dẫn người rời khỏi phòng. “Hiếu thắng vô lễ”, Lôi Hổ tức giận chửi. Vốn tưởng
Ngạo Hàn Mai vô lễ nhưng không ngờ Ngạo Thiên Sương còn quá đáng hơn.
“Người nhà họ Ngạo Tuyết đều không biết điều như vậy à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Đợi anh tới thế gia Ngạo Tuyết thì sẽ biết nguyên nhân”
Ngạo Hàn Mai đứng dậy: “Lâm minh chủ, việc không thể chậm trễ, mau cùng tôi đi thôi”.
“Cần đi tâm mấy ngày?”
“Ba ngày là được rồi”.
“Được, đi thôi”, Lâm Chính gật đầu.
“Lâm minh chủ, cẩn thận” ,Hạo Thiên nói.
*Ừ, các chủ bảo trọng”, Lâm Chính gật đầu, sửa soạn sau đó cùng Ngạo Hàn Mai rời khỏi Lôi Trạch Thiên Các.
Còn đối với các thế tộc khác thì chẳng có ngoại lệ, tất cả đều lựa chọn gia nhập thế gia Ngạo Tuyết.
Bọn họ không có sự lựa chọn, không đấu lại được thế gia Ngạo Tuyết nên đành phải lựa chọn thần phục.
Có người đề xuất Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa liên kết lại, tạo thành một liên minh để bảo vệ các thế lực yếu trong thiên hạ nhưng đã bị từ chối.
Không phải Thiên Hạo không nghĩ ra điều này mà là Càn Khôn Thiên Địa không muốn.
Ngạo Hàn Mai cưỡi một con tuấn mã màu tuyết trắng phóng như bay. Thế nhưng đám đông đi chưa được bao lâu thì Ngạo Hàn Mai đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Dừng lại”.
Người phía sau lập tức thắng dây cương, nhìn cô ta bằng vẻ hoang mang. Ngạo Hàn Mai nhìn bốn phía như
đang tìm kiếm điều gì đó. Lâm Chính cũng nhìn theo.
Bốn bề là khe núi, dưới chân là suối, xung quanh là rừng rậm im lìm, chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
“Cô chủ sao thế?”, tiểu Thủy thận trọng hỏi. Ngạo. Hàn Mai không trả lời chỉ quan sát.
Một lúc sau cô ta tái mặt: “Lâm minh chủ, mau quay ngược đường cũ”.
“Hả”, Lâm Chính giật mình.
Lúc này một luồng hàn khí ập tới. Dòng suối lập tức. đóng băng, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Ngựa của mọi người run lẩy bẩy, không đi nổi.
“Có mai phục”, Sở Thu kêu lên. “Lâm minh chủ, đi thôi”, Ngạo Hàn Mai hét lớn. “Không kịp nữa rồi”, anh nói.
Cô ta đanh mặt, nhìn về phía trước. Từ rừng cây trước mặt, những bóng hình cưỡi ngựa bước ra.