Anh nói... thật sao? Đừng lừa tôi nhé!”, Ngạo Hàn Mai sốt sắng tiến lên, trên mặt là vẻ nôn nóng, bất chấp luôn việc mặc quần áo.
“Có thể thì có thể, nhưng sẽ có chút di chứng”, Lâm Chính tiếp tục khống chế lò luyện, lạnh nhạt nói.
“Di chứng gì?”
“Tu vi của cô sẽ không thể giữ được quá nhiều", Lâm Chính đáp.
“Mất đi một phần tu vi sao?”
Ngạo Hàn Mai cắn đôi môi anh đào, trầm giọng nói: “Tuy là thế, tôi cũng không quá lo, giữ được núi rừng thì lo gì không có củi đốt, tu vi mất thì thôi, sống được mới là tốt nhất”.
“Tốt lắm, nằm lên giường đi! Cởi hết quần áo lần nữa!”, Lâm Chính nói, lấy Hồng Mông Long Châm ra, bắt đầu rót vào sức mạnh phi thăng.
Ngạo Hàn Mai sợ tới run lên, có chút chần chừ nhưng vẫn nghe lời.Cô ta nằm yên tĩnh trên giường, cơ thể kéo căng tới mức tận cùng như thể thần kinh toàn thân đều vặn thành bánh quai chèo, mắt nhắm lại, không. dám nhìn những điều sắp xảy ra.
Trong lòng cô ta có chút hoài nghi.Người này thật sự có thể trị khỏi sao?
Chẳng phải Tiểu Thuý đã báo cáo là người này tới từ bên ngoài sao?
Một người ngoài vực thì y thuật có thể giỏi hơn những phương pháp phi phàm trong vực sao?
Trong đầu Ngạo Hàn Mai rối nùi.Đợi hồi lâu, cô ta cũng không thấy Lâm Chính tiến tới trị liệu.
“Còn bao lâu nữa?”
Cô ta hé mắt, thấy Lâm Chính còn đang tập trung vào mười mấy cây kim bạc, không nhịn được mà hỏi.
“Chờ đĩ!”, Lâm Chính bình thản nói.
Ngạo Hàn Mai không hề lên tiếng.Cứ thế trôi qua nửa tiếng, tất cả Hồng Mông Long Châm đã được truyền vào sức mạnh phi thăng, trở nên toả sáng, Lâm Chính mới cầm chúng đi tới bên giường.
Ngạo Hàn Mai cảm nhận được là người đàn ông đang tới gần, đôi mắt nhắm chặt.Cô ta chưa từng có trải nghiệm thế này.Hoàn toàn phơi bày cơ thể trước một người đàn ông.
Phù!
Đúng lúc này, một luồng nhiệt nóng bỏng bao trùm Ngạo Hàn Mai.
Cô mở bừng mắt.Lòng bàn tay Lâm Chính bùng lên một ngọn lửa nhợt nhạt.
“Dị hoả?”, Ngạo Hàn Mai nghẹn ngào.
Ngọn lửa bao vây kim bạc như muốn thiêu đốt nó lên, kim bạc biến thành màu đỏ máu, trên mũi kim vẫn còn đốm lửa đang thiêu đốt.Tiếp theo, Lâm Chính lanh tay lẹ mắt cầm kim bạc đâm vào ngực Ngạo Hàn Mai.
“AI
Miệng Ngạo Hàn Mai mở, phun ra từng luồng khói xanh.Như khối sắt bị nung đỏ bị ném vào trong nước. lạnh.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.Lâm Chính cũng không ngừng lại, tiếp tục cầm kim bạc đâm xuống. Theo kim bạc không ngừng đâm xuống, Ngạo Hàn
Mai chỉ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể đang từ từ dâng cao, máu tươi đóng băng đã lâu như đang sôi sục.
Thật thần kỳ!
“Đây là... châm pháp gì vậy?”, Ngạo Hàn Mai không khỏi hỏi.
“Một loại châm pháp bình thường, chỉ là đúng bệnh
hốt thuốc thôi!”, Lâm Chính vừa ghim kim vừa đáp.
Một lát sau, trên thân Ngạo Hàn Mai đã cắm đầy kim bạc.Lâm Chính không dừng tay, anh vươn tay, ấn lên bụng Ngạo Hàn Mai, bắt đâu nhẹ nhàng xoa bóp.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai dồn dập, gấp gáp như: sắp đứng lên.
“Đừng cử động!”, Lâm Chính quát khẽ, hai tay nhẹ nhàng xoa.
Dưới bàn tay không ngừng xoa không ngừng ấn của Lâm Chính, da thịt đang lạnh lẽo như băng dần khôi phục chút màu sắc.
Ngạo Hàn Mai biết Lâm Chính đang trị liệu cho mình, dù đang rất ngại ngùng nhưng hiện tại chỉ có thể chịu đựng.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Chính đã mệt tới mức mồ hôi đổ đầy đầu, thở hổn hển, anh dừng một chút.
“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính thở hắt ra một hơi, vừa rút kim vừa hỏi.
“Cơ thể ấm áp, chưa từng thoải mái như vậy”, trong lòng Ngạo Hàn Mai hoảng hốt, không nhịn được mà đáp.
“Vậy là tốt rồi, xem ra sức mạnh phi thăng phối hợp. với dị hoả có tác dụng với Hàn Giang Cô Huyết”, Lâm Chính cười nói.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, vội đứng dậy mặc quần áo vào, gương mặt cũng hồng hào hơn trước đó khá nhiều nhưng trong tích tắc, người lại khôi phục vẻ mặt lạnh †anh như cũ.
“Không ngờ Lâm minh chủ lại có thủ đoạn phi phàm như vậy, trước đây là Hàn Mai coi nhẹ Lâm minh chủ, Hàn Mai tạ lỗi với anh”.
“Không cần tạ gì cả!”
“Nhưng như vậy là chứng bệnh của Hàn Mai đã khỏi hẳn rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!