Cô gái đó cũng đưa mắt nhìn lướt qua đám đông. Đôi mắt cô ta là màu xanh băng, mắt ngọc mày ngài, môi anh đào ửng đỏ, dáng người thướt tha không ai sánh bằng, bước chân tựa như hoa sen.
Nhiệt độ trong phòng hội nghị điên cuồng giảm xuống vì sự xuất hiện của cô gái này, ngay cả với tu vi của Lâm Chính cũng cảm thấy hơi mát mẻ.
Cô ta chính là cô chủ của thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Hàn Mai sao?
Quả nhiên là rất xuất sắc.
Mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, nghĩ thầm.
“Cô Ngao, chúng ta bắt đầu thôi”.
Hạo Thiên lịch sự nói, sau đó đi đến chỗ ngồi ở trên cùng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhưng vào ngay lúc này, Ngạo Hàn Mai đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói êm tai nhưng tràn đầy sự lạnh lùng. “Đợi đãi”
Bước chân của Hạo Thiên hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn cô ta.
Ngạo Hàn Mai đi chậm rãi về phía Hạo Thiên, sau đó lướt qua ông ta, đi một mạch đến chiếc ghế trên cùng rồi ngồi xuống.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Vị trí đó là chỗ ngồi của Hạo Thiên mài!
Ánh mắt của Lôi Hổ run lên.
Những người khác đều không nói nên lời.
Nhưng Ngạo Hàn Mai lại nhẹ giọng nói: “Hạo Thiên đại nhân, có thể bắt đầu được rồi!”
Giọng nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào trong đó.
Hạo Thiên im lặng quan sát, sau đó tìm một chỗ ngồi ở gần đó rồi ngồi xuống.
“Đại nhân!”
Lôi Hổ bước về phía trước nói nhỏ, giọng nói tràn đầy sự tức giận.
Việc này quả thực là đảo khách thành chủ. “Không sao!” Hạo Thiên khẽ vẫy tay, nói nhỏ: “Kệ cô ta đi”.
Lôi Hổ siết chặt nắm đấm, nhưng Hạo Thiên đã nói vậy rồi thì ông ta cũng không thể làm gì được.
Hội nghị chính thức bắt đầu.
“Các người, đều là người của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong nhỉ?”
Hạo Thiên còn chưa mở miệng, Ngạo Hàn Mai đã lập tức lên tiếng.
Ai không biết còn nghĩ rằng cô ta mới là thủ lĩnh của Lôi Trạch Thiên Các.
"Cô Ngạo có chỉ bảo gì sao?” Phong Khởi mỉm cười, chắp tay lại nói.
“Đại hội lần này là tôi bảo Hạo Thiên tổ chức, với mục đích muốn nhờ các người giúp tôi chữa căn bệnh †rong người tôi, tất cả các người đều là thủ lĩnh của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong, ắt là tinh thông y võ. Thế gia Ngạo Tuyết đã hết cách cứu chữa căn bệnh của tôi, vốn dĩ tôi cũng không hy vọng gì ở các người, nhưng anh họ của tôi cứ khuyên tôi triệu tập những người tài đến cố gắng chữa trị, do đó tôi mới gọi mọi người đến đây".
Mặt Ngạo Hàn Mai không cảm xúc nói: “Nhưng tôi không biết được các người có năng lực này hay không?”
Mọi người nghe thấy thế mới chợt bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!