Lôi Phúc nói như vậy, khiến mọi người ở đó chấn động đến nổi đầu váng mắt hoa, đầu óc ong ong.
Vô số đôi mắt đồng loạt nhìn Lôi Phúc, ai nấy đều trố mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên.
“Võ trưởng Lôi, lúc nãy ông... lúc nãy ông gọi người này là gì?”
Tu Hổ tỉnh táo lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Lôi Phúc, run lẩy bẩy hỏi.
Lôi Phúc vẫn còn ngạc nhiên, dường như mới nhận ra bản thân nói lỡ lời, ông ta vô thức nhìn sang Lâm Chính.
“Dù sao thì cũng đã nói ra rồi, đây cũng không phải là chuyện người khác không thể biết”.
Lâm Chính dập tắt tàn thuốc, thản nhiên nói.
Lôi Phúc gật đầu, nhìn Tu Hổ: “Cậu Lâm này chính là long soái thứ tư của Long Quốc chúng ta”.
“Cái gì? Cậu ta... cậu ta là long soái sao?”
Suýt chút nữa Tu Hổ đã ngã quy xuống đất, cơ thể run rẩy không ngừng.
Những người khác đứng yên bất động, mọi người đều choáng váng, cả đám giống như mất đi hồn phách.
Không ai ngờ, một người trẻ tuổi như vậy mà lại là long soái thứ tư của Long Quốc?
“Chuyện... chuyện nào sao có thể chứ?”
Phan Mạt đờ đẫn, vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính vừa lẩm bẩm.
“Nếu trưởng võ Lôi đã nói ra, thì tôi cũng không giấu giếm nữa. Cô Phan, đây là sự thật, sở dĩ Hàn Lạc có thể quay về đội ngũ, đều là nhờ có Lâm Chính”.
Hàn Hồng nhỏ giọng nói.
Phan Mạt thở gấp, ánh mắt tràn ngập vẻ chấn động.
Cũng may đám người gã sẹo, Trương Yên Bình bên kia vẫn chưa bị dọa cho ngất xỉu.
Những người còn lại run rẩy y như cái sàng. Đắc tội với long soái à? Bọn họ còn có thể sống ở Long Quốc nữa sao?
Ai mà ngờ được, người ngồi trước cửa linh đường lại là phật lớn trên trời chứ!
“Không thể nào... tuyệt đối không thể nào...”
Chòm râu của Trương Yên Bình run lẩy bẩy, môi tái nhợt, run rẩy không ngừng được.
Tu Hổ hung dữ trừng Trương Yên Bình, ánh mắt chứa đựng sát ý nồng đậm.
Trương Yên Bình vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối diện với ông ta nữa.
“Tu Hổ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lôi Phúc cảm thấy không ổn, nhìn người đang quỳ trước linh đường, lại nhìn vẻ mặt khó coi của Tu Hổ, dường như đã đoán được gì đó, ông ta âm thầm hỏi: “Ông sẽ không... làm khó tướng Lâm đúng không?”
“Tôi... tôi nào dám... không dám... tôi... chỉ là tôi nghe được một cuộc điện thoại, nói có người gây chuyện ở đây nên mới qua đây xem thử... tôi làm sao dám làm khó tướng Lâm chứ?”
Tu Hổ vội vàng cười, ông ta xua tay nói, nhưng mồ hôi lại đổ như mưa.
Nhưng Lôi Phúc không dễ bị lừa gạt như thế? Ông ta hừ một tiếng, nhìn đám gã mặt sẹo gấy hai chân trong linh đường, lạnh lùng nói: “Những người này
không phải là đến đây kiếm chuyện đâu nhỉ?”
“Chuyện này... tôi... tôi không biết đâu Võ trưởng Lôi, tôi cũng vừa mới tới thôi..."
Tu Hổ liên tục lau mồ hôi.
“Ông đợi đó cho tôi!"
Lôi Phúc hung dữ trừng mắt nhìn ông ta, sau đó đi về phía Lâm Chính.
“Tướng Lâm, nơi này đã xảy ra chuyện gì thế? Cần tôi xử lý không?”
Lôi Phúc cung kính nói.
Thấy Lôi Phúc hành động như thế, tâm trạng những kẻ thù của nhà họ Hàn này đã rớt xuống đáy vực.
Bọn họ biết đời này không thể nào ra tay với nhà họ Hàn nữa.
Không ai ngờ sau lưng nhà họ Hàn, lại có một chỗ dựa vững chắc và đáng sợ đến vậy.
“Không cần đầu, tôi có thể tự mình giải quyết!” Lâm Chính chậm rãi đứng lên.
Người ở chỗ đó đều run rẩy, bọn họ vội vã cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Về thân phận của tôi, có lẽ mọi người đều biết rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi chính là long soái thứ tư của Long Quốc, thần y Lâm của Giang Thành!”
Mọi người vẫn yên lặng như trước.