Thấy vậy, Lâm Chính mới ngừng truy cứu và nhìn sang đám người Trương Yên Bình.
Trương Yên Bình sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này ông ta mới hiểu người này đáng sợ cỡ nào!
"Đi thôi!"
Trương Yên Bình biết người này không nên dây vào, vì vậy ông ta lập tức nhỏ giọng nói, sau đó toan đưa người của mình rời đi.
"Đứng lại!"
Lâm Chính quát lớn.
"Tiên sinh, chúng tôi không tới gây rắc rối".
Trương Yên Bình vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói.
"Như tôi đã nói, đã đến đây rồi thì phải thắp hương!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Trương Yên Bình nghiến răng, nhưng biết rằng không nên chọc giận Lâm Chính nên ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn và dẫn người vào linh đường.
Sau khi nhận bó hương từ Hàn Bộ Vĩ, bọn họ cúi đầu và cắm hương lên bàn thờ một cách miễn cưỡng.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên lại nói. "Quỳ xuống, khấu đầu và dâng hương!"
Vẻ mặt Trương Yên Bình lập tức biến đổi. "Nhóc con, đừng quá ngông cuồng!"
Một người không thể chịu đựng được nữa và giận dữ quát.
Nhưng người đàn ông vừa dứt lời. Rắc!
Hai chân anh ta lập tức gãy lìa, ngã xuống đất, máu †ươi phun ra, nhỏ giọt khắp mặt đất.
"Cái gì?"
Đôi mắt già nua của Trương Yên Bình như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt!
Ông ta phát hiện mình còn không thể nhìn thấy Lâm Chính ra đòn....
"Quỳ xuống! Tất cả quỳ xuống!”
Trương Yên Bình vội vã hét lên, đến nước này ông ta làm sao dám do dự?
Đám người vội vàng quỳ xuống dập đầu, không dám đứng dậy.