Nghe thấy thế, ánh mắt Dương Như Long càng lộ ra vẻ hoảng loạn.
“Tôi không biết rốt cuộc mục đích của các người gì mà lại để một người không có bệnh giả vờ thành bị bệnh nặng, nhưng cũng không quan trọng, tôi chỉ mong anh có thể giữ lời hứa với cô Thượng Quan Linh và Bắc Cảnh Tư”.
Lâm Chính bình thản nói, vừa dứt lời anh định đâm châm bạc vào cổ người phụ nữ.
“Dừng tay!”
Dương Như Long cũng không kiềm chế được cơn giận hét lên, lao lên trước nắm chặt lấy cổ tay Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày.
“Anh không muốn cứu mẹ anh nữa à?”
“Cút ra ngoài cho tôi”.
Dương Như Long đẩy Lâm Chính ra gầm lên: “! đâu”.
“Cớ. Rất nhiều cao thủ sơn trang Quang Chiếu bước vào.
Mọi người đều rút kiếm ra chĩa vào Lâm Chính.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
“Thiếu trang chủ, anh làm thế là sao?” Thượng Quan Linh nói.
“Người này khinh nhờn mẹ tôi, không thể tha! Tôi phải giết hắn để lấy lại danh dự cho mẹ tôi”.
Dương Như Long gào lên, sau đó muốn ra tay. “Khoan đã”. Thương Quan Linh lập tức hét lên.
“Cô Thượng Quan, cô cũng muốn nhúng tay vào chuyện này à?”
Dương Như Long lạnh lùng nói.
“Thiếu trang chủ, người này được tôi mời đến để chữa bệnh cho mẹ anh, cho dù y thuật của anh ta như thế nào, có cứu được mẹ anh hay không thì ít nhất anh ta cũng đã cố gắng hết sức. Anh ta cũng xem như là khách của sơn trang Quang Chiếu, lế nào phải làm thế thật ư?”
Thượng Quan Linh hừ một tiếng. Dương Như Long biến sắc, chần chừ một lúc rồi lạnh lùng nói: “Thế theo ý của cô Thượng Quan, tôi nên xử lý người này thế nào?”
“Mặc dù người này mạo phạm đến sơn trang anh, nhưng anh ta có ý tốt, mong thiếu trang chủ khoan dung, đuổi người này đi là được”.
Thượng Quan Linh nói.