Theo lý thì Dương Như Long không nhất thiết phải nổi nóng như thế.
Dù sao mấy năm nay sơn trang Quang Chiếu cũng đi khắp nơi tìm danh y về chữa trị cho bệnh của vợ trang chủ.
Các danh y đó đều không chữa được, nếu lần nào Dương Như Long cũng đổi nổi nóng như thế, còn ai dám đến sơn trang Quang Chiếu chữa bệnh cho họ nữa?
Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Dương Như Long trừng phạt bác sĩ không chữa được bệnh cho vợ của trang chủ mà.
Tại sao hôm nay lại tức giận đến mức này?
Thượng Quan Linh xoa căm suy tư, cảm thấy có linh cảm không lành.
Ngay lúc này Lâm Chính chậm rãi đứng lên.
Anh đến trước tấm bình phong, một tay kéo tấm vải đen xuống.
Mọi người lập tức chạy đến. “Này, tình hình thế nào?”
“Thế nào? Hơ, còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không có kết quả rồi”.
Lý Vinh Sinh cười nhạo: “Y thuật của cậu ta có thể giỏi hơn ông Cổ à? Chắc chản cậu ta cũng nói y hệt ông.
Cổ thôi, không hiểu các người đang mong chờ cái gì?”
Mấy lời này của ông ta dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của rất nhiều người.
Đúng thế, dù Lâm Chính có tài năng đến mấy cũng không thể so được với Cổ Chung Minh tài đức vẹn toàn.
Cậu ta cũng chỉ có thể nói lại mấy lời Cổ Chung Minh nói trước đó.
Nhiều người lắc đầu thở dài.
Đôi mắt Dương Như Long lộ ra vẻ kỳ lạ, lập tức bước. đến nói.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng nói. “Bà ấy không có bệnh”.
Chỉ mấy chữ ngắn gọn khiến bầu không khí ngưng đọng lại.
Mọi người sửng sốt nhìn Lâm Chính, há hốc miệng. Lúc này tim Dương Như Long gần như ngừng đập. “Lâm Chính, anh... anh vừa nói gì?”
Thượng Quan Linh hoàn hồn vội hỏi.
“Tôi nói người này không có bệnh”.
Lâm Chính chỉ vào bóng người trên tấm bình phong, không cảm xúc nói.
“Linh Nhi, đây chính là người đến đây kiếm tiền nhờ vào mối quan hệ với cô sao?”
Hoäc Phong quay đầu lại lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Linh: “Thật ra tôi cũng không phản đối việc anh ta tới lấy tiền khám bệnh không công, nhưng nếu anh ta nói bậy bạ ở đây, hủy hoại thanh danh của Bắc Cảnh Tư chúng ta, vậy thì không thể chấp nhận được”.
Sắc mặt Thượng Quan Linh cực kỳ khó coi, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trâm giọng nói: “Lâm Chính, nếu anh không phải là chồng của Tô Nhu, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh. Giờ anh lập tức. câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ tự tay làm anh ngậm miệng lại”.
“Cô Thượng Quan không tin tôi à?”
Lâm Chính hỏi.
“Ai mà không biết vợ trang chủ của sơn trang Quang Chiếu bị bệnh nhiều năm, sống không bằng chết, chẳng còn sống bao nhiêu năm, sao có thể không bị bệnh được?”
Thượng Quan Linh hừ một tiếng nói.
“Chàng trai, việc này không thể nói bậy được, mặc dù tôi không thể chẩn đoán được nguyên nhân bệnh cụ thể của bệnh nhân, nhưng tình trạng này của bà ấy sao. có thể không có bệnh chứ?” Cổ Chung Minh cũng nhíu mày, trầm giọng nói. “Đừng nói bậy bạ ở đây nữa”. “Người đã thế rồi mà còn bảo không bị bệnh ư?” “Tôi thấy bản thân tên này mới có bệnh đấy, hơn nữa là đầu óc có vấn đề. Nếu không sẽ không nói mấy lời thiểu năng như vậy”. “Nói đúng lắm”.
Mọi người đều lên tiếng chỉ trích, liên tục chế giễu không dứt.
Lâm Chính lắc đầu không nói gì nhiều.
“Vậy tôi để cho các người xem thử”.
Nói rồi anh nắm lấy tấm bình phong, sau đó vén lên. 'Tấm bình phong lập tức nghiêng đi.
“AI
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!