“Nguyên nhân đặc thù?”
Thượng Quan Linh không hiểu ra sao.
Tô Nhu không nói chuyện, lại đang âm thầm đánh giá Lâm Chính.
Lại thấy Lâm Chính cười nói: “Tiểu Nhu, anh và thần y Lâm thật ra cũng có chút quen biết nếu đàn chị có cần gì, anh có thể nói lại với thần y Lâm”.
“Gậu cũng quen biết thần y?”
“Gũng tính là có biết đi”.
Lâm Chính tùy tiện nói.
Thượng Quan Linh suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Cho nên không thể sắp xếp để gặp mặt sao?”
“Nói chung là khá khớ”. Tô Nhu chần chừ nói.
“Một khi đã như thế, vậy thì em thay chị xin thuốc của thần y Lâm đi”.
Thượng Quan Linh thở dài trong lòng. “Xin thuốc gì?” “Tất nhiên là thuốc có thể trị được vạn loại bệnh”.
“Đàn chị, chị đang đùa à? Trên đời này làm gì có thứ nào như thế?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Nhưng... Tôi không biết con nối dõi của nhân vật quan trọng kia rốt cuộc bị bệnh gì, cho nên không biết phải dùng tới thuốc gì mới là tốt, tôi nghĩ y thuật thần y Lâm Giang Thành phi phàm và không tầm thường, nếu có thể cho một viên thuốc trị được bách bệnh thì thuốc. đến bệnh trừ”.
Thượng Quan Linh chần chừ nói
Lâm Chính nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười thành tiếng.
“Trên thế giới này làm gì có thuốc trị được bách bệnh? Không tận mắt nhìn thấy người bệnh, có thần y nào dám đảm bảo chữa khỏi cho đối phương? Đàn chị, ý tưởng này của chị có chút khờ dại”.
“Chuyện này..."