Bệnh viện Nhân dân Yên Thành.
Mấy người Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng đang tụ lại trước giường bệnh bàn bạc gì đó.
“Hồng Anh và Lâm Chính vẫn chưa về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lương Phong Nghiêm lo lắng nói.
“Yên tâm đi, A Chính không phải người bình thường, cho dù không đàm phán được với Hàn Lạc thì cũng sẽ an toàn trở về, cũng không phải là chuyện gì khó, huống gì A Chính còn là thần y có danh tiếng trong và ngoài nước, nghe nói cũng quen được mấy người trong chính phủ Long Quốc, Hàn Lạc sao có thể động đến cậu ấy?”
Lương Khánh Tùng cười nói.
“Phong Nghiêm, Thu Yến thế nào rồi?”, Lương Hổ Khiếu năm trên giường bệnh trầm giọng nói.
“Đã dần có ý thức rồi, bác sĩ nói chăm sóc cẩn thận là được”.
Lương Phong Nghiêm cười nói: “Phải nói là y thuật của A Chính đúng là giỏi, bác sĩ Trương cũng nói chưa từng thấy trường hợp nào phục hồi nhanh như thế”.
“Ai mà không biết A Chính là thần y của giới y học Long Quốc chứ?”
Cả nhà họ người ở bên cạnh dựng ngón tay cái lên cười nói.
Nhưng Lương Hổ Khiếu lại sầm mặt, trầm tư một lúc. rồi nói: “Nếu bên phía A Chính không có kết quả, Phong Nghiêm, lát nữa cháu và Thu Yến cắt đứt quan hệ với A Chính, hiểu không?”
“Gì cơ?”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Bác cả, bác định làm gì thế?” Lương Phong Nghiêm sửng sốt nói.
“Chúng ta không thể kéo chân A Chính”.
Lương Hổ Khiếu trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đã đắc tội với nhà họ Hàn nên không thể liên lụy đến cậu ấy. Mọi người cũng biết nhà họ Hàn có thế lực thế nào ở Yên Kinh rồi đấy, chống đối với nhà họ Hàn, không ai ở 'Yên Kinh dám giúp đỡ chúng ta, dù sao A Chính cũng là người Giang Thành, tôi không muốn cậu ấy tranh đấu với nhà họ Hàn vì chúng ta. Lát nữa cậu ấy đến, nếu chuyện không thành thì bảo cậu về Giang Thành đi, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”.
Nghe thế mọi người đều im lặng.
Mặc dù Lương Hổ Khiếu kiên quyết như vậy nhưng thật ra cũng muốn bảo vệ Lâm Chính.
Lâm Chính còn trẻ mà đã có thành tựu như thế,
tương lai của anh còn dài, dĩ nhiên Lương Hổ Khiếu không muốn nhà họ Lương lại kéo chân Lâm Chính.
“Ông cả, ông hai, bố! Người nhà họ Hàn đến rồi”.
Ngay lúc này Lương Huyền Mi bỗng chạy vào phòng bệnh, thở hổn hển nói.
“Hả?”
Mọi người đều biến sắc.
“Làm sao đây?”
Cả nhà họ Lương hơi hoảng sợ.
“Đừng lo, đây là bệnh viện, họ không dám làm gì đâu".
Lương Hổ Khiếu lập tức ngồi dậy bước xuống giường, khoác áo ngoài lên nói: “Đi thôi, đi gặp họ với tôi”.
Người nhà họ Lương chỉ có thể miễn cưỡng đi theo Lương Hổ Khiếu.
Đến lúc nhìn thấy người nhà họ Hàn, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, ai cũng hoảng sợ.
Họ tính sơ đã thấy có đến cả trăm người nhà họ Hàn.
E là cả nhà đều đến.
Họ muốn làm gì thế?
Tìm nhà họ Lương tính sổ sao?
Bỗng chốc có không ít người run rẩy, thầm nuốt nước bọt.
Lương Hổ Khiếu hít sâu một hơi, được Lương Huyền Mi đỡ đi về phía Hàn Lạc trước mặt.
“Hàn...”
Ông ta vừa mở miệng định nói.