Lâm Chính đương nhiên hiểu được dụng ý của Lương Hổ Khiếu, ông ta bảo anh rời đi, chẳng qua là vì muốn bảo vệ anh an toàn.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm điều này.
“Nếu tôi đi rồi, chỉ sợ thống soái cấp Thiên đó sẽ gây chuyện với mọi người, lúc đó nhà họ Lương phải làm thế nào đây?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Gậu không cần lo lắng, chuyện này không đến nổi khiến bọn chúng diệt trừ nhà họ Lương, sau này thống soái cấp Thiến đó có đến, lão già tôi sẽ đích thân xin lỗi, tôi đã lớn tuổi thế này, sống không được lâu nữa, chắc. người đó sẽ không dám làm gì tôi đâu! Khụ, khụ...”
Vừa dứt lời, Lương Hổ Khiếu đã ho kịch liệt.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
Lương Huyền Mi vội vàng vỗ lưng cho Lương Hổ Khiếu, quan tâm hỏi.
“Không sao cả, không sao đâu, ông nội già rồi, vô dụng rồi!"
Lương Hổ Khiếu mỉm cười, dường như đã nhìn thấu tất cả.
“Chức năng cơ thể của ông đã kém nhiều, xem tình hình bây giờ của ông, đại nạn đã đến, có lẽ không chịu nổi qua mùa đông năm nay!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Gái gì?”
Vẻ mặt hai chị em Lương Huyền Mi trắng bệch, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Lương Dự bên cạnh suýt chút nữa không đứng vững. “Anh, anh nói thật sao?” Mắt Lương Huyền Mi đỏ ửng, nước mắt như mưa.
Dựa theo y thuật của Lâm Chính, lời anh nói chắc. chắn không phải là giả.
Tuy rằng lúc trước Lương Hổ Khiếu quả thật có lỗi và đối xử bất công với người khác, nhưng sau khi chuyện lần trước kết thúc, Lương Hổ Khiếu đã nhìn lại bản thân lần nữa, hối cải làm lại từ đầu, ông ta đối xử với mọi người ở nhà họ Lương đều rất công bằng.
“Cháu à, nhìn xa một chút, không có người nào có. thể sống mãi, cũng có ngày ông phải rời đi!”
Lương Hổ Khiếu cười ha ha nói, vẻ mặt hiền lành.
Lương Huyền Mi không cầm được nước mắt, Lương Tiểu Điệp đau đớn bật khóc, đôi mắt sưng tấy, cho dù là Lương Dự cũng vô thức đứng một bền, kiềm chế nước mắt, ông ta không dám lộ ra cảm xúc bi thương.
“Sao mọi người lại khóc thế?” Lâm Chính lạ lùng nhìn những người này.
“Anh, ông nội không qua được mùa đông năm nay, chẳng lẽ bọn em không nên buồn sao?”
Lương Tiểu Điệp nức nở.