Mọi người nhìn theo, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Bầu trời không ngừng rơi xuống cây châm đủ màu, điên cuồng bay về phía Diệp Viêm và Lâm Chính, chúng nhảy múa không ngừng theo động tác tay của Diệp Viêm.
Công pháp này quỷ dị và huyền diệu làm sao.
Mảnh đất dưới chân bị sức mạnh khi Diệp Viêm công kích Lâm Chính đánh tan tành.
Mọi người xung quanh cho dù là người của Thiên Thần Điện hay người của liên minh, tất cả đều vội vàng lui về phía sau.
Mọi người không dám tiếp tục chiến đấu nữa, họ sợ bị liên lụy.
Người của Thiên Thần Điện lui đến sườn núi. Toàn bộ người của liên minh lui về chân núi.
Hàng vạn ánh mắt cứ vậy nhìn chằm chăm vào hai người đang chiến đấu.
Không! Bây giờ không thể gọi là chiến đấu! Chỉ có thể nói là một mình Lâm Chính bị đánh!
Diệp Viêm đánh một quyền nữa vào trái tim Lâm Chính.
Lúc quyền này đánh tới, trên trời rơi xuống hàng triệu cây châm màu sắc.
Những cây châm màu đó ngay lập tức gom tụ lại thành một chùm sáng, mạnh mẽ tấn công vào trái tim Lâm Chính, đúng ngay vị trí Diệp Viêm vừa đánh.
Chất độc của hàng vạn cây châm hòa lẫn sức mạnh mục nát của chúng khiến sức mạnh tăng lên gấp ngàn vạn lần...
Phòng ngự trên ngực Lâm Chính yếu đi, giờ nó giống như một tờ giấy mỏng, nhưng sức mạnh trên tay Diệp Viêm lại không ngừng dâng cao, bây giờ cứ như hắn có thể nhấc cả thế giới lên, chống đỡ núi cao.
Đùng!
Đánh tiếp một quyền.
Chấn động hư không.
Trong vòng phạm vi ngàn dặm, mặt đất rung lắc dữ dội.
Người trên núi hay dưới núi của Thiên Thần Điện đều nằm rạp dưới đất, tránh cho bị sức mạnh cuồn cuộn này cuốn lấy.
Sau khi sức mạnh này biến mất, mọi người mới ngẩng đầu lên.
Lúc này một cánh tay của Diệp Viêm đã hoàn toàn xuyên thủng ngực của Lâm Chính, đánh nát trái tim của anh.
Đây chính là cơ thể chứa đựng xương chí tôn!
Diệp Viêm lại có thể đánh xuyên thủng!
Bây giờ mọi người đều không thể tin nổi.
Chỉ sợ ngay cả bản thân Lâm Chính cũng rất ngạc. nhiên.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Đây là một cuộc chiến thế kỷ, là trận chiến ảnh hưởng đến vận mệnh của vực Diệt Vong.
“Mày thua rồi!”
Diệp Viêm thản nhiên nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh.
“Khụ khụ, khụ..."
Lâm Chính ho khan không ngừng, khóe miệng liên tục trào máu tươi.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt u ám nhìn đối phương, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
“Vậy sao? Tao... thật sự thua rồi sao?”
“Mày thua vì tự tin quá mức! Mày thua vì không nhìn rõ sự thật!”
Diệp Viêm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Mày không phải là người mạnh nhất mà tao từng gặp, nhưng là người ngoan cố nhất, mày rõ ràng không phải đối thủ của tao, nhưng lại xem tao là mục tiêu, muốn giết chết tao! Sự kiên cường của mày khiến tao cảm thấy rất chán ghét! Bởi vì mày giống như một con gián”.
Diệp Viêm chưa bao giờ để mắt đến Lâm Chính.
Vốn dĩ hắn có rất nhiều cơ hội có thể giết chết Lâm Chính, nhưng lại vì vô số nguyên nhân mà không thực. hiện được.
Hắn thấy, Lâm Chính là một người may mắn, nhưng hắn cảm thấy Lâm Chính dường như không biết bản thân mình may mắn đến nhường nào.
Diệp Viêm rất ghét những người không hiểu rõ mình.
Lâm Chính chính là người như thế.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại mỉm cười.
Cười nghiền ngẫm, ẩn ý sâu xa, ánh mắt nhìn Diệp Viêm tràn đầy châm biếm và kỳ lạ.
Diệp Viêm nhăn mặt.
“Mày cười cái gì?”
“Tao cười mày tự tin quá, ánh mắt thiển cận, tâm nhìn hạn hẹp!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!