Âm thanh báo hiệu tiến công vang khắp núi Thiên Thần.
Tất cả người của liên minh đều nghe rõ mồn một.
“Cuối cùng Lôi Trạch Thiên Các cũng bắt đầu hành động rồi!"
Hoa Thiên Hải đứng phắt dậy từ trên ghế, nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói, sau đó ông ta đột nhiên xoay người, quát lớn: “Mọi người nghe lệnh! Chuẩn bị tấn công!”
“Vâng!”
Toàn n minh của Ngũ Phương Băng Nguyên lao ra khỏi Tà Cốc, tiến về phía núi Thiên Thần.
“Quân Phong Khởi đâu?”
Trong rừng cây bên kia của núi Thiên Thần, minh chủ Phong Khởi nhảy lên không trung ở độ cao một trăm mét, lớn tiếng hét lên.
“Chúng tôi ở đây!”
Vô số bóng người bay từ trong rừng ra, giống như: châu chấu.
“Liên minh Phong Khởi! Tiến công!” Phong Khởi hô hào!
“Giết!"
Những tiếng hét vang vọng khắp nơi, vô số bóng người lao ra khỏi rừng rậm, đánh về phía núi Thiên Thần.
“Liên minh Cửu Cung nghe lệnh! Giết lên núi Thiên Thần! Nếu ai có thể giết Thánh Quân Diệp Viêm! Ban thưởng chí bảo thần đan! Giết!”
Vĩnh Thanh gào thét.
Người dưới trướng chín thế tộc bá chủ nhao nhao. tiến về phía trước.
Bỗng chốc, xung quanh núi Thiên Thần có khói hiệu bốc lên.
Có Lôi Trạch Thiên Các lĩnh quân, toàn bộ người của liên minh cũng không sợ hãi gì nữa.
Lúc này nếu ai còn trì trệ không tiến lên, một khi bị người khác nhanh chân đi trước, sẽ không kịp hối hậ đến lúc đó không chỉ minh chủ không cách nào ăn nói với các thành viên liên minh, mà thanh danh của minh chủ thế tộc ở vực Diệt Vong cũng sẽ giảm mạnh.
Mọi người đều đến đây để ăn thịt, sao có thể giương mắt nhìn người khác nhai thức ăn miệng đầy dầu mỡ chứ?
Hoa Thiên Hải cưỡi một con ngựa thần được nuôi bằng linh thảo đan dược, phi nước đại lên núi Thiên Thần, nhưng khi tới gần núi Thiên Thần, ánh mắt ông ta rét lạnh, quay đầu lại nói: “Theo kế hoạch đi từ đường tắt lên núi!”
“Vâng!” Thiếu Xuyên gật đầu, gọi người phát tín hiệu.
Chẳng mấy chốc, người của Ngũ Phương Băng Nguyên đột nhiên đổi hướng, bỏ qua đường lớn, đi thẳng qua đường mòn nhỏ.
“Người của Thiên Thần Điện chắc chắn bố trí rất nhiều cạm bẫy trên đường lớn, nếu chúng ta đi theo đường lớn, không chỉ khó đi, nói không chừng sẽ rơi vào bãy của đối phương, thay vào đó, chỉ bằng xuất phát từ đường mòn nhỏ! Đường mòn nhỏ gập ghềnh, khó bố trí cạm bẫy, đi từ đây nhất định rất an toàn!”
Hoa Thiên Hải tràn đầy tự tin, đích thân dẫn đường đi về phía đường mòn nhỏ.
Đúng như dự đoán, đường mòn nhỏ suốt chặng đường đều thông suốt, không hề có trở ngại.
Mọi người như vào chốn không người.
Trong nháy mắt, đại quân của Ngũ Phương Băng Nguyên đã xông tới lưng chừng núi.
“Đi thẳng đến Thiên Thần Điện, dọn sạch tất cả mọi thứ có trong Thiên Thần Điện cho tôi, dù là một cái bàn cái ghế cũng không bỏ qual”
Hoa Thiên Hải nhìn chằm chäm đại điện nguy nga lộng lẫy nằm trên ngọn núi, trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm, ông ta hét lớn rồi nhảy xuống từ trên lưng ngựa, muốn xông lên đỉnh núi phía trước.
“Xông lên!” “Cướp! Cướp sạch toàn bội”
Tất cả người của Ngũ Phương Băng Nguyên phấn khích lạ thường, tất cả liều mạng chạy như bay.
Người của liên minh đến đây vốn dĩ là để đục nước béo cò.
Trừ hại cho vực Diệt Vong gì chứ?
Đó chẳng qua là ngụy biện
Nhưng đúng lúc này.