“Mày thả tao ra...thả tao ra...Mau thả tao ra”.
Thiếu Băng Nguyên ôm cổ, đau đớn gào thét. Hai chân hắn chới với giống như một con thỏ lơ lửng giữa không trung.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Thiếu Băng Nguyên, mày biết mày vừa động vào ai không? Mày động vào người của liên minh Thanh Huyền đấy. Mày dám động vào người của tao ngay trước mặt tao à? Mày có coi tao ra gì nữa hay không?”
“Mày...định làm gì?”Thiếu Băng Nguyên để lộ vẻ sợ hãi. Hắn đã nhận ra sát ý trong mắt Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ siết mạnh tay hơn.
“Dừng tay”, lúc này có tiếng hô vang lên. Ngay sao đó Hoa Thiên Hải dẫn theo cao thủ lao tới.
“Chưởng môn cứu tôi với, chưởng môn...”, Thiếu Băng Nguyên như gặp được vị cứu tinh bèn gào lên.
Hoa Thiên Hải nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Tên họ Lâm kia, cậu to gan lắm, cậu có biết đây là đâu không? Đây là vực Ngũ Hành. Minh chủ Thiên Hạo sớm đã nói rồi, bước vào đây thì không được truy cứu ân oán cũ, dù là ai mà ra tay ở đây tức là cũng coi Lôi Trạch Thiên Các là kẻ địch. Giờ cậu định giết người của chúng tôi thì tức là không coi Lôi Trạch Thiên Các ra gì. Cậu muốn đối đầu với tổng minh chủ Hạo Thiên, đối đầu với các liên minh khác hay sao?”
Cộng thêm việc giọng nói của Hoa Thiên Các rất lớn nên dù là các thế lực khác đứng ở xa cũng nghe thấy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Hạo Thiên đang định đưa người rời đi thấy có sự bất ổn bèn đanh mặt bước tới.
“Tổng minh chủ đại nhân, người này báo thù cá nhân ở đây, mong cho phép tôi giết chết để làm gương”, Hoa Thiên Hải lập tức chắp tay, chỉ về phía Lâm Chính và nói.
Hạo Thiên thấy vậy thì đã hiểu được phần nào tình hình bèn nói giọng khàn khàn: “Lâm minh chủ thả người ra trước đi”.
'Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Đám đông ức giận.
“Tên khốn nạn, tổng minh chủ đã nói mà cậu dám không nghe sao?”
“Cậu muốn tạo phản hay gì?”
“Một liên minh Thanh Huyền thôi mà, tôi búng tay là tiêu diệt được, vậy cậu là cái thá gì mà dám ngạo mạn. chứ”.
Đám đông tức giận chửi rủa. Bọn họ kích động, thật chỉ muốn phanh thây anh ra.
“Tổng minh chủ, ông vẫn còn mềm lòng như vậy sao? Kẻ này không coi ai ra gì, không được dạy dỗ thì chắc chắn uy thế của tổng minh chủ sẽ không còn đấy”, Hoa Thiên Hải chắp tay nói.
“Đúng vậy, Hạo Thiên đại nhân, chúng ta liên kết nếu như chúng ta còn không thể trị nổi đám này thì liên minh có ý nghĩa gì nữa? Mong đại nhân trừng phạt để làm gương cho những người khác”.
Vu Hồng cũng lên tiếng. Mặc dù Hạo Thiên từ chối cô ta khiến cô ta không vui nhưng cô ta càng ghét người như Lâm Chính hơn nên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hạo Thiên đanh mặt nhìn Lâm Chính định nói gì đó nhưng lúc này anh đã lên tiếng trước.
“Hạo Thiên đại nhân, tôi biết điều ông lăn tăn. Nếu như ông muốn trừng phạt tôi thì tôi có thể chấp nhận, nhưng trước đó tôi muốn làm một việc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Chuyện gì”, Hạo Thiên hỏi.
Lâm Chính im lặng, chỉ chỉ tay, sức mạnh tỉnh thần lập tức ập tới, sau đó xâm nhập vào ngực của Thiếu Băng Nguyên.
Trong nháy mắt cơ thể Thiếu Băng Nguyên run rẩy. Ngực hắn phát ra ánh sáng màu vàng, cơ thể hắn lập tức co lại, tứ chỉ bị rút cạn sức lực, hắn không còn giãy giụa được nữa. Hắn đã bị đánh phế.
“Băng Nguyên”, đám đông gào thét, uất hận định lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng thành chủ Nam Ly Thành đã bước lên ngăn lại.
“Cút cho tôi”, Thiếu Xuyên gầm lên, tung nắm đấm về phía thành chủ. Thành chủ đâu phải kẻ dễ bắt nạt. Ông ta không hề sợ hãi, chỉ tung chưởng đấm lại.
Hai bên va chạm rồi cả hai đều bật lùi. Thiếu Xuyên vân không cam tâm, vẫn muốn lao lên trước.
“Đại trưởng lão”, Hoa Thiên Hải trầm giọng.
Thiếu Xuyên quay lại nhìn, ông ta bặm môi, không lao lên nữa. Tất cả đều im lặng. Không ai ngờ Lâm Chính lại phế Thiếu Băng Nguyên trước mặt đám đông như thế.
Hơn nữa thủ đoạn của anh còn không có dấu hiệu nương tay.
Thiếu Băng Nguyên đã bị Lâm Chính rút sạch khí tức, nói cách khác tu vi mà hắn tu luyện bao năm qua đã tan thành bong bóng xà phòng. Hắn không những không còn tu vi mà thậm chí cơ thể cũng trở nên yếu như người bình thường...
Lâm Chính siết Thiếu Băng Nguyên như siết một con chó và vứt qua một bên. Thiếu Xuyên bừng tỉnh chạy tới ôm con trai.