Hoa Thiên Hải vẫn không cam lòng!
Thả những người này đi thì sau này ông ta còn mặt mũi nào nữa?
Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Nhưng xem tình hình trước mắt, nếu như không thả thì ông ta cũng không làm gì được Lâm Chính, nếu phái toàn bộ lực lượng của Ngũ Phương Băng Nguyên ra chiến đấu với Lâm Chính, cho dù là thắng hay thua, kết quả như thế nào ông ta đều không gánh nổi.
Ông ta hít sâu một hơi, năm chặt hai tay, đôi mắt ngập tràn hận thù.
Cuối cùng ông ta vẫn dùng lý trí chiến thẳng sự tức giận, vung tay lên, những cao thủ Ngũ Phương Băng Nguyên xung quanh lập tức lùi về phía sau mấy bước.
“Nhất Đạo Chân Nhân, Lương thành chủ và các vị đã lên tiếng, nếu tôi không nể mặt các vị thì có vẻ là tôi quá nhỏ mọn!”
Hoa Thiên Hải thấp giọng nói.
Không ai biết ông ta rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sự quyết tâm, dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được những lời này.
Nhưng không ai biết, thả bọn người Lâm Chính, mặt mũi mà Hoa Thiên Hải xem trọng nhất dường như đã không còn lại gì. Nhưng ông ta không có sự lựa chọn khác.
Bỗng chốc rất nhiều người của các thế tộc khác âm thầm cười nhạo, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Hoa Thiên Hải không kiềm chế được cơn giận, ông †a nhìn chằm chằm Hoa Vi Vi và Lâm Chính, trong mắt ngập tràn sát ý và hận thù.
Nhưng ông ta không nói gì nữa.
Tình hình này ông ta cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể xoay người lại, hóa thành một tia sáng, biến mất dần về phía Thiên Các.
Hiện trường lần thứ hai vang lên tiếng hô hoán.
Có người không hiểu nổi, có người trong lòng không cam lòng, còn có không ít tiếng cười nhạo.
“Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà chỉ có vậy thôi à?”
“Chẳng trách Ngũ Phương Băng Nguyên lại đứng cuối trong thế tộc siêu bá chủ, bây giờ cho thấy đều có nguyên nhân cả”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!