Hoa Vi Vi cầm kiếm vận kình, không chỉ để đẩy lùi nhóm người Hoa Thiên Hải báo đáp ơn cứu mạng trước kia của Lâm Chính, mà còn muốn thăm dò bố mình, xem rốt cuộc đối với bố mình mặt mũi quan trọng hay là mình quan trọng.
“Xem ra cách nghĩ của mình quá ngây thơ”.
Hoa Vi Vi cười chua chát, trong mắt tràn ngập vẻ. đau khổ.
“Lòng người khó qua nổi thử thách nhất, đừng nghĩ tới chuyện thử thách lòng người, bởi vì bất kể người đó là ai, cô cũng sẽ thua rất thê thảm!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hoa Vi Vi không đáp, gần như cắn sắp nát môi.
'Vù vù vù....
Lúc này, một luồng gió lạnh đột nhiên ập đến, bao phủ cánh tay cầm kiếm của cô ta.
Hoa Thiên Hải đã ra tay!
Ông ta muốn đóng băng cánh tay của Hoa Vi Vi để cô ta không thể tự sát.
Hoa Vi Vi kinh ngạc, sau đó ánh mắt trở nên hung dữ, hạ quyết tâm, nhân lúc tay còn chưa bị đóng băng mà cầm kiếm cắt cổ.
Tim cô ta đã chết.
Lưồng gió lạnh đó vốn dĩ không thể ngăn chặn cô ta ngay lập tức.
Rõ ràng bố vẫn vì mặt mũi mà bỏ rơi mình! Hoa Vi Vi vô cùng thất vọng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Bộp!
Một bàn tay đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô ta, ngăn lưỡi kiếm bén cứa qua cổ.
Hoa Vi Vi giật mình, quay đầu nhìn mới biết đó là Lâm Chính!
“Anh Lâm””, Hoa Vi Vi la lên. Đám người ở phía xa cũng ngạc nhiên.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Không ai ngờ trong thời khắc quan trọng, Lâm Chính lại cứu Hoa Vi Vi.
Lâm Chính nhấc tay đánh ra một ngọn lửa, xua tan khí lạnh, nói: “Tôi hiểu tâm ý của cô, rất cảm ơn cô đã đứng ra vì tôi. Nhưng tôi cảm thấy cô không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của mình uổng phí, cho nên, cô hãy lui xuống đi”.
“Nhưng...”.
“Gô Hoa, bố cô đã không quan tâm đến sự sống chết của cô nữa, chiêu này của cô vô dụng rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Mắt Hoa Vi Vi tối lại, vẻ mặt mất mát, nhưng chẳng mấy chốc cô ta như nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Hải.
“Kẻ bất hiếu!”.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng quát lên, cất bước đi tới.
Ông ta không còn kiêng dè gì nữa.
Hôm nay, ông ta nhất định phải giết Lâm Chính!
“Bố! Có vài chuyện con cảm thấy nên thẳng thắn nói ra, nếu không, bố sẽ gánh nó cả đời, bị nó ảnh hưởng càng lúc càng mạnh”.
Hoa Vi Vi đột nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, ngạc nhiên nhìn cô ta: “Vi Vi, con có ý gì?”.
“Bố có thể nói với mọi người, vì sao bố lại giết anh Lâm, vì sao lại diệt nhà họ Dục không?”.
Hoa Vĩ Vĩ nói.
“Cái đó mà còn phải hỏi sao? Nhà họ Dục chống lại liên minh, tự tiện chạy trốn, sao có thể không bắt về trừng phạt? Nếu bỏ mặc không quan tâm, hóa ra liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta muốn tới là tới, muốn đi thì đi, vậy thì còn ra thể thống gì?”.
Thiếu Băng Nguyên quát lên.
“Vậy vì sao người nhà họ Dục lại muốn bỏ trốn?".
Hoa Vi Vĩ lại hỏi.
“Chuyện đó...”.
Thiếu Băng Nguyên không nói tiếp được nữa.
Thật ra theo hắn nghĩ, người nhà họ Dục chạy trốn là vì hắn nhắm tới Ái Nhiễm nhưng bị Ái Nhiễm từ chối, người nhà họ Dục lo sợ sẽ bị hắn trả thù.
Nhưng chuyện này nói ra cũng không vẻ vang cho. lắm, sao hắn dám nói thật được?