“Hóa ra độc của ông lấy hàn băng làm môi giới, dẫn máu trong cơ thể đóng băng nó... Chẳng trách độc lực có thể phá được cơ thể vạn độc bất xâm của tôi, quả nhiên phi phàm...".
Nghe những lời đó, Đoạn Thiên Tường sầm mặt, môi giật giật điên cuồng: “Không thể nào! Không thể nào... Sao cậu có thể phát hiện được dược tính của tôi dễ dàng như vậy... Tuyệt đối không thể...”.
Phụt!
Trong khi ông ta còn đang kinh ngạc bởi thực lực của Lâm Chính, Hoa Vi Vi đã xông tới, một kiếm đâm
vào người Đoạn Thiên Tường từ sau lưng.
Đoạn Thiên Tường cứng đơ người, máu chảy ra từ miệng.
“Chết đi cho tôi!”. Hoa Vi Vi nghiến răng, xoay chuôi kiếm, thân kiếm của bảo kiếm xoáy thành một lỗ lớn nơi tim của Đoạn
Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường há miệng, sinh mệnh dần mất đi, không còn khả năng sống sót.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính dùng dị hỏa hóa thành châm, đâm vào mấy huyệt vị trên người.
Nhìn đến đó, Đoạn Thiên Tường hiểu ra độc của mình đã không còn đe dọa được Lâm Chính.
“Kỳ tài... Cậu đúng là... kỳ tài hiếm có trên đời...”.
Đoạn Thiên Tường vừa nôn ra máu vừa khó khăn hét lên.
“Quá khen, ông cũng không kém...”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đoạn Thiên Tường có thể chế tạo ra loại độc quỷ dị như vậy, thiên phú tuyệt đối không thấp, chỉ tiếc lần này. ông ta gặp phải Lâm Chính, người còn yêu nghiệt hơn cả ông ta.
“Tôi thất bại trong tay cậu không có gì để nói... Người sắp chết... không còn gì để che giấu, tôi có lời muốn nói với cậu!”.
Sự phân nộ trong mắt Đoạn Thiên Tường dần dần †an đi, ông ta vừa thở hổn hển vừa chậm rãi nói.
Lâm Chính liếc mắt với Hoa Vi Vi, ra hiệu cô ta không được làm bậy, đồng thời châm cho Đoạn Thiên Tường một châm, nói: “Ông nói đi”.
“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không? Nếu không phải... tôi khuyên cậu... hoặc là rời khỏi băng nguyên, hoặc là nghĩ cách giết Hoa Thiên Hải...", Đoạn Thiên Tường khàn giọng nói.
“Ông sắp chết rồi mà còn giở trò! Có tin tôi chém đầu ông xuống không?”.
Hoa Vi Vi tức tối quát giận, bảo kiếm trong tay vung lên, chỉ muốn chém Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường cười khinh bỉ, nhìn Hoa Vi Vi đầy giễu cợt: “Con nhỏ đê tiện, cô nghĩ bố cô tốt đẹp lắm sao? Bố cô là kẻ súc sinh lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa... Tôi nói cậu ta giết bố cô không hề sai, bởi vì bố cô chắc chắn sẽ giết cậu ta! Cho dù nó đã cứu mạng cô.
“Ông nói cái gì?”. Hoa Vi Vi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!